"Đã lâu rồi bổn cung chưa uống trà mà Tề Vương phi dâng, ngươi bưng trà lên đi."
Cung nữ từ dùng mâm bưng lên nước trà đã chuẩn bị từ sớm cho Tô Oanh.
Tô Oanh không biết Hoàng hậu muốn làm gì, đưa tay cầm lấy tách trà, không ngờ đầu ngón tay vừa chạm vào cốc, liền cảm thấy cốc trà quá nóng.
Trong mắt Tô Oanh hiện lên một tia lạnh lùng, không ngờ những người đàn bà này cũng có thể giở trò hèn hạ như vậy.
Khiến cho Hoàng hậu không thể ngờ được là, Tô Oanh mặt không chút biến sắc bưng ly trà đến trước gót chân bà ta.
Hoàng hậu hơi kinh ngạc, nhưng trên mặt lại không hề biểu hiện ra, chỉ nghĩ rằng cung nữ làm việc bất cẩn, sau đó đưa tay nhận lấy tách trà.
"A!"
Không ngờ tay bà ta vừa chạm vào tách trà đã bị bỏng liền buông ra vì nóng, Tô Oanh cũng buông tay ngay lúc đó.
Toàn bộ trà nóng đổ hết lên người Hoàng hậu.
Hoàng hậu bị nóng trực tiếp nhảy cẫng lên.
"Tô Oanh, ngươi thật to gan!"
Tô Oanh chậm rãi đứng lên, ánh mắt có chút vô tội: "Sao Hoàng hậu nương nương không cầm chắc ạ?"
"Ngươi! Rõ ràng là ngươi cố ý, ngươi buông ra biết rõ ta không cầm chắc nên buông tay." Đáng chết, ly trà này nóng như vậy, ngươi làm sao giữ được vẻ mặt bình tĩnh như vậy!
Nhiệt độ này đối với Tô Oanh thật sự không là gì, nàng là người luyện công, nếu không chịu được một chút nhiệt độ cao thì còn luyện công cái gì.
"Rõ ràng là Hoàng hậu buông ra trước, trà nóng quá phải không?"
Hoàng hậu tức giận đến nỗi dù đang mặc váy nhưng trà đổ ra khiến bà ta nóng đến khó chịu, sau khi nhìn Tô Oanh bằng ánh mắt lạnh lùng, bà ta cùng cung nữ xuống thay quần áo và bôi thuốc chữa vết bỏng.
Lúc quay lại đã thấy Tô Oanh đang nhàn nhã ngồi ăn điểm tâm ở trong điện.
Hoàng hậu vừa mới đè nén lửa giận lại dâng lên, bà ta nghĩ rằng trước kia Tô Oanh tính tình đã không tốt, sau khi tới nơi hoang dã như vậy một chuyến, càng ngày sẽ càng tệ hơn, muốn khiến nàng ngoan ngoãn nghe lời, e là phải đổi một phương pháp khác mới được.
Nghĩ đến đây, sắc mặt của Hoàng hậu dịu đi rất nhiều: "Nghe nói ngươi cùng Tề Vương ở lại Bắc Hoang một thời gian, ở đó ngươi sống rất khốn khổ sao? Bây giờ trở về cũng tốt rồi. Bổn cung năm đó đã chứng kiến Tề Vương lớn lên và coi hắn như con ruột của mình. Bây giờ hắn có thể trở về Kinh thành, bổn cung rất vui mừng. Đúng rồi, viên ngọc như ý mà bổn cung ban cho ngươi trước đây, lúc trở về ngươi trực tiếp mang nó đến đặt ở thư phòng của Tề Vương?"
Ngọc như ý?
Tô Oanh hơi khựng lại, trong đầu nàng hiện lên một số đoạn ký ức.
Đó là chuyện xảy ra trước khi Tiêu Tẫn chiến thắng trở về, một ngày nọ Hoàng hậu đột nhiên gọi nàng vào cung, trò chuyện một lúc, bà ta ban thưởng cho nàng một viên ngọc như ý, nói rằng viên ngọc như ý này đã được làm phép và có thể phù hộ cho sự bình an của Tiêu Tẫn, bảo nàng lúc về mang đến thư phòng của Tiêu Tẫn.
Khi đó nàng chán ghét Tiêu Tẫn, hận hắn không thể chết trên chiến trường, sao mà bằng lòng, sau đó Hoàng hậu đã rất nghiêm khắc mà trách mắng nàng, nàng mới mang ngọc như ý đó đi.
Sau khi mang ngọc như ý về, nàng phát hiện trong ngọc như ý đó giấu một ít đồ, đó chính là "chứng cứ phạm tội" mà Tiêu Tẫn đã cấu kết với địch phản quốc.
Chỉ là lúc đó nàng hy vọng Tiêu Tẫn chết đi, cho dù biết thứ đó có ý nghĩa gì, nàng vẫn đặt ngọc như ý đó vào trong thư phòng của hắn.
Tô Oanh lấy lại tinh thần, nhìn mặt mày Hoàng hậu đã hiện lên sự lạnh lùng.
Hoàng hậu bắt gặp ánh mắt của nàng, chỉ cảm thấy ngực thắt lại, da gà nổi khắp người.
Khi bà ta muốn nhìn rõ thần sắc trong mắt của Tô Oanh một lần nữa thì nàng đã cúi xuống, khiến người khác không cách nào thăm dò được.
"Đúng vậy, Hoàng hậu không phải bảo ta trực tiếp bỏ vào thư phòng hắn sao?" Lúc Tô Oanh ngước mắt lên, đáy mắt mang vẻ ngây thơ.