Tô Thừa tướng vẫn chưa lên tiếng, nước mắt của Tiểu Giang Nguyên Thị vẫn chưa chảy ra, thì Tô Oanh đã nói: "Lâm đại nhân, lời này ngươi tin không? Ta chỉ có một mình, người bọn họ khắp phủ có thể để ta giết Tô Thừa tướng sao?"
"Khi đại nhân vừa bước vào cũng đã thấy rõ, rốt cuộc là ai muốn giết ai, bọn họ có ý đồ mưu hại Vương phi, đây là tội nặng."
"Tô Oanh, ngươi dám ở đây đổi trắng thay đen!" Tô Thừa tướng cũng không biết Tô Oanh lại trở nên miệng mồm lanh lợi như vậy.
Tô Oanh bị ông ta hét thì sợ hãi rụt cổ lại, lộ ra vẻ sợ chết.
Lâm đại nhân không không thể không bất ngờ đối với phản ứng của Tô Oanh, Tô Oanh vô liêm sỉ, nhưng nàng sợ Tô Thừa tướng, đây cũng là chuyện rất nhiều người biết.
"Tô Thừa tướng, chuyện này nếu đã là chuyện của quý phủ..."
"Đây không phải chuyện nhà, là Tô Oanh muốn mưu hại bổn quan, là nó!" Tô Thừa tướng cũng không nghĩ chuyện này lấy chuyện nhà ra làm kết luận cuối cùng, như vậy Tô Oanh sẽ không phải chịu bất kỳ trừng phạt nào.
Lâm đại nhân định cho Tô Thừa tướng một lối thoát, nhưng Tô Thừa tướng lại không nghĩ như vậy.
"Nếu đã như vậy, vậy thì bổn quản chỉ có thể thi hành pháp luật trước công chúng rồi, mấy người các ngươi theo ta về phủ Thừa tướng một chuyến."
"Còn có đồ mà nàng ta lấy đi từ phủ Thừa tướng nữa, đều phải trả về!" Tô Ngọc Nhan bổ sung nói.
Lâm đại nhân thật sự mơ hồ, đành phải nhìn về phía Tô Oanh: "Vương phi có thể nói rõ với hạ quan đây rốt cuộc là chuyện gì không?"
Tô Oanh gật đầu: "Là thế này, hôm nay ta đến là muốn lấy của hồi môn mẫu thân ta năm đó đã để lại, sau đó Tô Thừa tướng không cho, Thừa tướng phu nhân cũng có ý ngăn cản, ta chỉ tranh cãi với bọn họ mấy câu, mặc dù bọn họ đã đem đồ ra, nhưng có thể là tức quá, dù sao thứ ăn vào trong bụng ai đồng ý nôn ra chứ, thế là ra tay với ta."
Lâm đại nhân khá đồng tình với cách nói này, lúc bọn họ vừa mới đến thì nhìn thấy thị vệ của Vương phi đang chuyển đồ lên xe ngựa, nhưng nhìn dáng vẻ bọn họ không giống như có dấu vết đã từng đánh nhau.
Ở Sở quốc, nếu như nhà chồng ham muốn của hồi môn nhà mẹ đẻ của vợ thì phải bị đâm xuyên xương sống.
Tô Thừa tướng vậy mà làm ra loại chuyện này?
Lâm đại nhân vô tình nghe được một chuyện động trời.
"Thừa tướng nói xem."
"Đứa nghiệt nữ này rõ ràng đang nói vô căn cứ, là nó ra tay trước, nó xông vào tướng phủ của ta, đánh trọng thương thị vệ của Tướng phủ, còn cưỡng ép bổn tướng, lại muốn đánh chết bổn tướng, bây giờ vậy mà nó dám đổi trắng thay đen, quả thật ghê tởm vô cùng!"
"Oanh Oanh, những của hồi môn của tỷ tỷ năm đó, mẫu thân vẫn luôn giữ lại cho con, con, con sao lại có thể vì chút đồ kia mà ra tay với phụ thân như vậy chứ... Đó lại là phụ thân của con nữa..."
Tô Oanh hung hăng bấm đùi mình một cái, vành mắt đỏ hoe: "Ý của các người là, một mình ta đánh trọng thương mấy chục tên thị vệ ở Tướng phủ, còn suýt nữa giết phụ thân mình sao? Các người cảm thấy lời này nói ra có người sẽ tin sao?"
Lâm đại nhân lắc đầu theo bản năng, không tin!
Cho dù ông ta phá án bao năm cũng không bình tĩnh nổi, nhìn tay chân mảnh khảnh của Tô Oanh, đừng nói mấy chục tên thị vệ, cho dù một tên cũng không đánh lại.
Lâm đại nhân cảm thấy, tướng phủ có chút quá đáng rồi.
"Tô Thừa tướng, đúng ra chuyện này vốn dĩ là chuyện của phủ Thừa tướng, nhưng nếu nha hoàn của tướng phủ đã báo quan, thì chuyện này bổn quan không thể không quản, người của tướng phủ các người ngang nhiên ức hiếp Tề Vương phi, dựa theo luật pháp của Sở quốc thì phải chịu phạt roi."
Lâm đại nhân nói rồi dừng một chút, nhìn về phía Tô Oanh: "Vương phi thấy thế nào?"
Tô Oanh không ngờ còn có chuyện tốt như vậy: "Phạt roi? Đánh bao nhiêu?"