"Hai mươi đến năm mươi roi." Lâm đại nhân hỏi Tô Oanh, thật sự muốn biến chuyện lớn này thành chuyện bé, trực tiếp biến án kiện hình sự này thành giải quyết việc nhà, như vậy người một nhà bọn họ có thể đóng cửa bảo nhau, dù sao làm lớn chuyện cũng không tốt cho danh tiếng hai bên.
Thế gia quý tộc, ai mà không cần thể diện.
Tô Oanh không cần.
"Vậy thì đánh đi."
Lâm đại nhân: "..."
Sự thẳng thắng nhanh nhẹn của Tô Oanh khiến Lâm đại nhân sửng sốt.
"Tô Oanh, chuyện này rõ ràng là ngươi sai trước." Nhìn thấy dấu tay trên mặt Lâm đại nhân, Tô Thừa tướng cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại.
Ông ta đứng dậy đến trước nói với Lâm đại nhân: "Lâm đại nhân, đây là vài hiểu lầm và mâu thuẫn nhỏ giữa người trong nhà với nhau, sao dám quấy rầy người của Kinh triệu doãn, để Lâm đại nhân uổng công một chuyến rồi, vậy đi, mấy ngày nay bổn quan rảnh, mời Lâm đại nhân đi du hồ, ở phủ không tiện, không tiễn Lâm đại nhân rồi."
Lâm đại nhân hiểu ý của Tô Thừa tướng, ông ta cũng không muốn đắc tội với Tô Thừa tướng, bèn nhìn về phía Tô Oanh nói: "Thừa tướng rốt cuộc cũng là phụ thân của Vương phi, có điều gì vẫn là từ từ nói, Vương phi cảm thấy thế nào?"
Tô Oanh gật đầu: "Lâm đại nhân nói rất đúng, chúng ta từ từ nói."
Lâm đại nhân không ngờ Tô Oanh sẽ đồng ý thắng thắn như vậy, hai bên đều đồng ý tự giải quyết, vậy thì không còn chuyện của ông ta nữa.
"Vậy hạ quan xin cáo lui."
Tô Thừa tướng nhìn quản gia một cái, tỏ ý bảo quản gia tiễn người đi.
Trước khi Lâm đại nhân đi ra khỏi sân, trên mặt Tô Thừa tướng tỏ vẻ bình thản.
Mãi cho đến khi bóng dáng của Lâm đại nhân và quan sai biến mất trong sân, lúc cửa sân bị khoá lại, những người của phủ Thừa tướng liền lật lọng.
Tô Thừa tướng sắc mặt âm trầm bưng chén trà trên bàn lên thì ném về phía Tô Oanh.
Tô Oanh nghiêng đầu tránh được.
"Tô Oanh, hôm nay là phụ thân mà không dạy dỗ ngươi cho tốt thì thật uổng công người làm phụ thân! Mau, bắt nó xuống cho ta!"
Thị vệ canh giữ bên ngoài đều vọt ra ngoài cửa.
Khi Lâm Thị đi ra thì Tiểu Giang Nguyên Thị và Tô Ngọc Nhan đã sớm lén đi theo ra ngoài sân, bây giờ trốn phía sau thị vệ, nhìn Tô Oanh với ánh mắt đầy đắc ý.
Bọn họ đã không còn nhịn được muốn nhìn thấy Tô Oanh xui xẻo.
Sau khi Tô Thừa tướng nói xong, xoay người trốn sau thị vệ, u ám trừng mắt với nàng, ánh mắt đó hận không thể ăn tươi nuốt sống nàng.
Tô Oanh mặt không chút thay đổi đứng dậy, nhìn đám thị vệ đã bày trận sẵn sàng mà cười nhạt: "Xem ra khi nãy đánh chưa đủ đây mà."
Nàng nhấc chân, một cước đá lên băng ghế, rút mạnh một cây gỗ ra cầm trên tay.
"Bắt lấy nó."
Tô Thừa tướng nổi giận gầm lên, các thị vệ đều xông đến Tô Oanh.
Tô Oanh nhíu mắt, cây gỗ trong tay đánh lên người thị vệ.
Chỗ mà nàng đánh rất huyền diệu, chỉ có thể một gậy đã đánh vào các khớp xương của thị vệ, chỗ này đánh xuống không lưu lại quá nhiều vết tích, lại có thể làm trọng thương người.
Trong sân vang lên tiếng than khóc, đám thị vệ từng người một bị Tô Oanh ném vào trong sân như giẻ rách.
Lúc tận mắt nhìn thấy Tô Oanh nhấc thị vệ hơn nàng mấy chục cân ném vào trong sân, đám người Tô Thừa tướng đều kinh ngạc trợn tròn mắt.
Nếu không phải tận mắt chứng kiến, bọn họ đều không dám tin chuyện mình nhìn thấy là thật.
Cái này sao có thể!
Đây không phải Tô Oanh.
Tô Oanh giương mắt nhìn về phía đám người Tô Thừa tướng muốn bỏ chạy, cây gậy gỗ trong tay ném ra.
Một tiếng "bốp", cây gậy gỗ hung hăng đâm vào cột nhà bằng gỗ trong hành lang gấp khúc trước mặt Tô Thừa tướng.
Sắc mặt Tô Thừa tướng trong nháy mắt trở nên trắng bệch như tờ giấy, rõ ràng tức giận đến cực điểm, nhưng quay đầu lúc nhìn thấy Tô Oanh từng bước từng bước đi đến, lời quát lớn trong cổ họng muốn thốt ra cũng không được.