Triệu ma ma nhìn từng món đồ hồi môn mà lòng nao nao, năm đó bà ấy đi theo Giang Nguyên Thị tới đây đây, sau này lại làm ma ma dạy giáo dưỡng của Tô Oanh, có thể nói, bà ấy là người có tình cảm sâu sắc nhất đối với hai mẹ con Tô Oanh.
"Vừa rồi lão nô đã đối chiếu, chuyến này đã dọn về được cỡ ba bốn phần rồi, phần lớn là một ít đồ cổ, vật trang trí linh tinh, còn có giường, bàn ghế, tủ quần áo lúc phu nhân xuất giá mang tới, năm đó sau khi phu nhân qua đời, mấy thứ này bị Tiểu Giang Nguyên Thị sai người lấy đi, cũng không biết đã đưa tới nơi nào."
"Sau này ta sẽ bắt bọn họ đưa tất cả tới đây."
Triệu ma ma liếc mắt nhìn Tô Oanh một cái, dựa vào hiểu biết của bà ấy với Tiểu Giang Nguyên Thị, bà ta có thể ngoan ngoãn đưa đồ vật tới đây hay sao?
"Vương phi, thật sự không ra tay sao?"
"Ra tay chứ, nếu không phải tại những thị vệ kia ngăn cản ta, ta sẽ đánh bay bọn họ."
Triệu ma ma gật đầu, sau khi cho người thu dọn kiểm kê cẩn thận đồ vật xong mới đi vào trong viện cùng Tô Oanh.
Bạch Sương biết Tô Oanh đói bụng, sau khi trở về liền đến phòng bếp lớn thúc giục bọn họ làm đồ ăn.
Sau khi Tô Oanh ăn no, ngủ cùng hai bé con một giấc, chẳng qua nàng không ngủ lâu, nghỉ ngơi non nửa canh giờ đã tỉnh.
Tô Oanh mới vừa đi ra gian ngoài, Lâm Thù Du đã cầm điểm tâm đi tới.
"Vương phi ăn chút điểm tâm thanh tỉnh tinh thần."
Tô Oanh uống một ngụm trà, nàng thích trà Kinh thành, uống vào hơi chan chát nhưng vẫn có thể làm thơm răng miệng, thứ này có thể khiến nàng vô cùng say mê.
"Vương phi, Trường An Hầu phủ đưa thiệp mời tới cho người." Bạch Sương cầm một tấm thiệp đi vào trong phòng.
Tô Oanh đang ăn điểm tâm, thản nhiên nhận lấy thiệp mời: "Trường An hầu phủ?" Nàng mới vừa nhắc tên, trong đầu bỗng hiện lên một đoạn ký ức.
Thanh danh của "Nàng ta" vốn không tốt, mấy vị tiểu thư đài các kín tiếng trong Kinh thành đều coi thường nàng ta, không muốn làm bằng hữu cùng nàng ta, ngoại trừ Tam tiểu thư của Trường An Hầu phủ Lý Cầm Lan.
Tô Oanh nhớ thoáng lại những ký ức cũ, ném thiệp lên bàn: "Không đi."
Lý Cầm Lan này là một người không có quá nhiều cảm giác tồn tại, xem xét từ những gì nàng ta đã làm cùng với "Nàng ta" trong quá khứ, thật ra cũng không có gì là không ổn.
Nhưng đó là bạn bè lúc trước của nguyên chủ, nàng không có nghĩa vụ ứng phó.
Vừa lúc Triệu ma ma đi vào phòng, nghe thấy lời Tô Oanh nói liền cầm lấy tấm thiệp lên rồi nhìn: "Loại yến hội kiểu này đơn giản chỉ là vì để cho mấy tiểu thư cậu ấm kia ăn ăn uống uống giết thời gian mà thôi, Vương phi không đi cũng không sao, thế nhưng nghe nói Trường An Hầu phủ bắt được mấy con dê tốt về, ngày mai muốn tổ chức tiệc toàn dê ở trong phủ."
Vẻ mặt Tô Oanh cứng đờ: "Nhiều người thế mà chỉ ăn mấy con dê rừng là đủ sao?"
Triệu ma ma cười nói: "Lúc Vương phi đi cung yến không thấy sao, những phu nhân tiểu thư đó đều vô cùng rụt rè, một người chỉ ăn hai ba miếng rồi đều gác đũa, nếu Vương phi đi, vậy không phải đám dê đó đều là của Vương phi sao?"
Tô Oanh im lặng, mấy là con dê mà thôi...
"Trường An hầu là kẻ thích hưởng lạc, vì yến hội ngày mai còn mời riêng đầu bếp từ Tây Lương tới đây, Vương phi đã ăn đồ ăn Tây Lương chưa?"
Tô Oanh lắc đầu.
"Khẩu vị ở chỗ Tây Lương rất nhạt, chú trọng chính là món ăn phải nguyên nước nguyên vị, cái này đúng lúc lại là điểm yếu của Hạ lão nhân, cho nên Vương phi chưa từng được ăn đồ ăn của Tây Lương là bình thường, chỉ là đáng tiếc, loại thịt gà kia chỉ luộc sơ, chấm nhẹ vào trong chén nước chấm nhỏ, ăn vào một miếng, tuyệt vời."
Tô Oanh nuốt nuốt nước miếng theo bản năng, nàng không phải người tham ăn, chỉ là có chút tò mò đối với Trường An hầu phủ mà thôi.