"Đi trả lời với người của Trường An hầu phủ, ngày mai ta tới."
"Vương phi vẫn đừng nên đi, rất nhàm chán."
Tô Oanh nghiêm túc lắc đầu: "Triệu ma ma, ngươi không hiểu, cái này gọi là xã giao hợp lý."
Triệu ma ma mím môi cười trộm, bà ấy muốn để Tô Oanh đi, bà ấy muốn khiến cho những kẻ đã đã từng xem Vương phi chẳng ra gì phải nhìn thấy Vương phi của bọn họ đã hoàn toàn khác!
Nói hơn nữa, bà ấy cũng muốn nhân cơ hội để Tô Oanh hiểu biết thêm về con người ở Kinh thành, dù sao cũng không biết còn phải ở chỗ này tới bao giờ.
Buổi tối lúc Tiêu Tẫn trở lại trong phủ liền nghe thấy Trương Thư Minh kể lại chuyện xảy ra vào ban ngày.
Tiêu Tẫn gật đầu, đi vào sân lại được báo rằng Tô Oanh cùng những người khác đang ở võ trường.
Trong Tề Vương phủ có một võ trường luyện võ khá lớn, mỗi ngày hắn đều sẽ đến võ trường luyện công khoảng nửa canh giờ, nơi này cũng là nơi thị vệ vương phủ huấn luyện hằng ngày.
Tiêu Tẫn nhìn nhìn sắc trời đã tối, cũng không biết Tô Oanh mang theo con tới võ trường làm cái gì.
Tiêu Tẫn đi vào võ trường, bên trong ánh sáng cực kỳ tối tăm, nhìn từ xa chỉ có thể mơ hồ thấy được mấy bóng người đang đứng ở giữa sân.
Giữa sân châm mấy ngọn nến, Tiêu Tẫn mới vừa đi qua, mấy ngọn nến kia bị một luồng gió vụt qua, dập tắt trong nháy mắt.
Ngay theo sau đó chính là tiếng hoan hô vang dội của hai nhóc con: "Mẹ giỏi quá đi!"
Thị vệ tiến lên thắp sáng lại ngọn nến.
Ánh sáng nhạt nhòa chiếu lên mặt Tô Oanh, làm mặt mày nàng thoạt nhìn có thêm một phần dịu dàng.
"Muốn đá tắt ngọn nến thật ra cũng không có, giống như lúc trước ta dạy các con chơi đánh lục lạc vậy, chẳng qua hiện tại đang ở trong bóng đêm." Huấn luyện kiểu này có thể khiến cho tầm mắt trở nên sắc bén hơn, mặc dù ở trong bóng đêm cũng có thể đả kích mục tiêu một cách chính xác, quan trọng nhất chính là cái này có thể huấn luyện khả năng tập trung của bản thân.
Đại Bảo thử cầm lấy một cái bao cát, ngưng thần tĩnh khí nhắm ngay ngọn nến cách đó không xa, đột nhiên ném ra ngoài.
"Bộp" một tiếng, bao cát đập vào trên giá nến.
"Không đánh tới."
"Các con vừa mới bắt đầu, không phải nóng nảy, cứ tập luyện từ từ."
Tiêu Tẫn cầm lấy bao cát bên cạnh, nhẹ nhàng ném ra ngoài, bao cát thậm chí còn chưa chạm vào ánh lửa, ngọn nến đã tắt.
"Phụ thân?"
Lúc này hai nhóc con mới biết Tiêu Tẫn đã trở về.
Tiêu Tẫn vỗ đầu bọn nhỏ: "Tuyệt thế võ công không phải một ngày là luyện được, phải từ từ, trước học hết phần luyện khí mẫu thân các con dạy đã."
Hai đứa nhóc ngoan ngoãn gật đầu.
Một nhà bốn người quay về trong phòng.
"Hôm nay đến phủ Thừa tướng không bị khó xử chứ?"
Tô Oanh ngồi xuống trước bàn cơm, lấy khăn xoa mặt cho Đại Bảo: "Ngươi là nói ai gây khó xử với ai?"
Tiêu Tẫn nhướng mày: "Nghe nói Tô thừa tướng ngã bệnh."
Tô Oanh nâng mí mắt: "Chắc là tức quá, ta xuống tay cũng không nặng."
Tiêu Tẫn uống một ngụm trà: "Dù sao ông ta cũng cần mặt mũi." Hắn không lo lắng việc này sẽ truyền ra ngoài, dù sao một người nam nhân lại bị nữ nhi của mình đánh sưng cả mặt, đó cũng không phải là chuyện đáng rêu rao.
"Ngày mai muốn tới Trường An Hầu phủ?"
"Tới chứ, làm sao vậy?"
"Không có việc gì, ăn nhiều một chút."
Tô Oanh: "..."
Tổ tông của Trường An hầu phủ là dựa vào công nghiệp quân sự để đạt được tước vị, nhưng tới thế hệ Trường An hầu đã bỏ võ theo văn, hiện giờ Trường An hầu ở trong triều nhậm chức Hình Bộ thị lang, tuy rằng công tích không bằng tổ tông nhưng cũng xem như không làm Hầu phủ xuống dốc.
Tuy rằng là chức vị hầu tước được thừa kế, nhưng ở Kinh thành Trường An hầu phủ cũng chỉ có thể xem như phủ công tước bậc hai, so với Tề Vương phủ vẫn gọi là có một khoảng cách nhất định.