Tô Oanh nhướn mày, đúng rồi, mỗi lần Dung Minh Khê nhục nhã "Nàng ta" đều sẽ lấy hành tung của Tiêu Tuyệt ra để uy hiếp, nàng ta muốn đuổi theo Tiêu Tuyệt thì cũng phải biết hắn ta đang ở nơi nào chứ.
Vì để có thể đuổi theo Tiêu Tuyệt, mặc kệ những người này nhục nhã nàng ta như thế nào, nàng ta đều sẽ cắn răng làm theo.
Người ở trong hoa viên nhìn qua càng ngày càng nhiều, các nàng không ai mà không đợi để xem Tô Oanh xấu mặt.
Tô Oanh nhìn đĩa điểm tâm nằm trên mặt đất khẽ nhíu mày, nhưng vẫn đứng lên.
Bạch Sương thấy thế kinh hãi: "Vương phi... Không!"
Tô Oanh đặt đầu ngón tay bên môi nàng ấy, ý bảo nàng ấy im lặng, Bạch Sương gấp đến độ đỏ cả vành mắt.
Nàng ấy không muốn nhìn thấy Vương phi lại bị những kẻ này nhục nhã, những người này thật sự quá đáng ghét!
Nhưng Tô Oanh không cho nàng ấy mở miệng, nàng ấy cũng chỉ có thể cắn răng nén hết mọi cơn giận vào trong ngực.
Tô Oanh ngồi xổm xuống, nhặt từng khối điểm tâm lên.
Dung Minh Khê thấy thế thì nở nụ cười càn rỡ: "Ôi trời, đây chính là Tề Vương phi sao, Vương phi, phía trên điểm tâm này có tro bụi nhưng phủi phủi rồi vẫn có thể ăn, Vương phi cố gắng không cần lãng phí."
Tô Oanh nhặt hết toàn bộ điểm tâm lên, thật sự còn phủi phủi bụi bẩn ở phía trên, ngẩng đầu nhìn Dung Minh Khê cười cười: "Ngươi nói đúng, không cần lãng phí, một khi đã như vậy, ngươi cứ ăn hết đi."
Nụ cười của Dung Minh Khê dập tắt, lạnh lùng trừng mắt nhìn nàng: "Ngươi nói cái gì?"
"Lãng tai sao? Nhưng ta lại không muốn nói lần thứ hai." Tô Oanh đột nhiên duỗi tay bẻ miệng Dung Minh Khê ra, nhét hết toàn bộ điểm tâm ở trong tay vào trong miệng nàng ta.
Dung Minh Khê khiếp sợ, trợn tròn đôi mắt, nàng ta không thể tin được Tô Oanh mà cũng dám phản kháng!
Nàng ta giãy giụa suy muốn tránh thoát tay của Tô Oanh, nhưng tay của Tô Oanh giống như kìm sắt, bóp chặt cố định nàng ta tại chỗ, toàn bộ điểm tâm đều bị nhét vào trong miệng nàng ta, thậm chí còn chạm vào trong họng.
"Ớ, Ớ!"
Dung Minh Khê buồn nôn muốn nhổ ra, nhưng tay của Tô Oanh lại che ở trên miệng nàng ta, nàng ta muốn nôn cũng không nôn được, chỉ có thể gắng sức nuốt hết xuống.
"Ngươi, làm cái gì thế, ngươi mau thả tiểu thư nhà ta ra, mau buông tay!"
Biến cố tới quá nhanh, người xung quanh thậm chí còn không có phục hồi lại tinh thần đã thấy Dung Minh Khê không ngừng trợn trắng mắt, mắt thấy đã sắp ngất xỉu.
Tô Oanh tát một cái vào mặt nha hoàn đang đi tới.
Nha hoàn hô lên một tiếng, cả người ngã bay ra xa vài mét, ngã trên mặt đất đứng không dậy nổi.
Cặp mắt phượng lạnh lùng của Tô Oanh nhìn Dung Minh Khê vô cùng bình thản: "Nuốt vào chưa?"
Dung Minh Khê đã có hơi hít thở không thông, sợ hãi cái chết tới gần khiến nàng ta sợ hãi run rẩy.
"Vương phi làm gì vậy, Dung tiểu thư đã sắp không ổn, chẳng lẽ ngươi muốn giết Dung tiểu thư hay sao?" Không biết Tô Ngọc Nhan chạy ra từ chốn nào, vẻ mặt nôn nóng hô to.
Tầm mắt Tô Oanh vừa chuyển đã rơi xuống trên người nàng ta, Tô Ngọc Nhan chỉ cảm thấy trên cổ đột nhiên lạnh lẽo vô cùng.
Ngay vào lúc Dung Minh Khê sắp không ổn, Tô Oanh buông tay.
Dung Minh Khê ngã ngồi lên mặt đất, dùng sức nôn mửa.
"Ọe!"
Từng tiếng nôn mửa kịch liệt làm những người đang xem diễn đều nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía Tô Oanh đều thay đổi.
Vừa rồi, rõ ràng các nàng nhìn thấy được sát khí ở trên mặt Tô Oanh.
Sau khi nôn hết đống điểm tâm trọng họng ra, Dung Minh Khê mới cảm thấy chính mình đã sống lại, nàng ta thịnh nộ trừng mắt nhìn Tô Oanh: "Tô Oanh, ngươi dám động vào ta, ngươi muốn chết!"
Tô Oanh lạnh lùng khép mắt nhìn: "Chỉ bằng ngươi?"
"Tề Vương phi cũng quá nóng tính, chẳng qua Dung muội muội chỉ vui đùa với ngươi một chút, ngươi đã muốn mệnh của nàng ta, sau này các quý nữ trong kinh còn ai dám đến trước mặt Vương phi nói chuyện nữa?" Một nữ tử mặc váy dài màu xanh lơ bước tới trong lúc mọi người đang vây quanh.