"Nói giỡn sao?" Tô Oanh gẩy đầu ngón tay, đĩa đựng trái cây trên bàn bị đẩy nghiêng rơi trên mặt đất: "Nếu ngươi cảm thấy đó là vui đùa, vậy nhặt lên mà ăn, bổn vương phi sẽ nhận lỗi với nàng ta."
Lý Cầm Ngữ nghẹn lời, khuôn mặt được trang điểm tinh xảo tràn ngập khuất nhục.
Nàng ta chính là đích trưởng nữ xuất sắc nhất Trường An hầu phủ, nào có từng bị người ta nhục nhã như vậy!
Huống chi người nhục nhã nàng ta lại là Tô Oanh, kẻ nàng ta luôn luôn không nhìn vào trong mắt.
"Tô Oanh, đây chính là Trường An hầu phủ của ta, còn không tới lượt ngươi lỗ mãng!"
Ý cười trên môi Tô Oanh càng lạnh hơn: "Không phải các ngươi đưa thiệp tới sao?"
"Chúng ta mời ngươi tới làm khách, không phải để ngươi tới làm ác!"
"Bạch Sương."
"Có nô tỳ!" Bạch Sương ưỡn ngực đứng dậy, vừa rồi một màn Tô Oanh dạy dỗ lại Dung Minh Khê làm nàng ấy sướng chết đi được!
"Xúc phạm Vương phi, tội gì?"
"Vả miệng hai mươi cái thưa Vương phi!"
"Ừm, đánh đi."
"Vâng, Vương phi!"
"Bốp! Bốp!"
Lúc hai cái tát đánh vào mặt Lý Cầm Ngữ, nàng ta thậm chí còn chưa kịp hồi phục tinh thần, thật sự bị dọa ngốc.
Lý Cầm Ngữ chính là con vợ cả của Trường An Hầu phủ, không nói là vạn lần sủng ái tại một thân, chỉ nói đây còn đang ở địa bàn của người khác mà Tô Oanh còn dám làm như vậy...
Đây là muốn chết đến điên rồi sao!
"Tiện tì, ngươi dám đánh bổn tiểu thư, còn thất thần làm gì, còn không nhanh chóng bắt lấy con tiện tì này cho bổn tiểu thư." Lý Cầm Ngữ tức đến mức cả khuôn mặt đỏ bừng, nàng ta đâu chịu nổi sự nhục nhã như vậy, trang điểm tinh xảo cũng trở nên dữ tợn hẳn ra.
Bọn nha hoàn của Trường An Hầu phủ nghe vậy đều đồng loạt tiến lên muốn bắt Bạch Sương, Tô Oanh đẩy cái bàn ở trước người ra, ngăn ở trước mặt mấy nàng ta.
"Người của bổn vương phi, ta xem ai dám động?"
"Tô Oanh, ngươi điên rồi sao?" Lý Cầm Ngữ nóng nảy, hận không thể nhào qua cào nát mặt Tô Oanh.
Tô Oanh nhướn máy: "Nếu không phải nể mặt đồ ăn Tây Lương cùng mấy con dê kia, bàn tay đánh ngươi đã không phải là Bạch Sương đánh, ngươi nên thấy đủ."
"Ngươi, ngươi!"
"Ngữ Nhi của ta..." Trường An Hầu phu nhân nghe tin chạy tới, lúc nhìn thấy mặt Lý Cầm Ngữ bị đánh đến mức sưng đỏ, thiếu chút nữa tức giận đến mức ngất xỉu.
Bà ta nén lửa giận trừng mắt nhìn Tô Oanh: "Vương phi có ý gì? Có cái gì mà không thể nói rõ, làm thế nào cũng phải ra tay sao?"
"Bổn vương phi sẽ nói chuyện đàng hoàng, tiền đề là nàng ta phải biết nói tiếng người, ngay cả tiếng người còn không biết nói, bổn phi cũng chỉ có thể dùng thủ đoạn dạy dỗ súc sinh để dạy lại nàng ta."
Hít!
Trong đám người có người hít hà một hơi, Tô Oanh thật sự điên rồi sao, thế mà lại dám nói ở trước mặt Trường An Hầu phu nhân, nữ nhi nhà người ta là súc sinh.
Trường An Hầu phu nhân dù có muốn tỏ vẻ đoan trang để duy trì hình tượng cũng không thể.
Đây chính là sân nhà của các nàng, nếu ở chỗ này bị Tô Oanh đè ra khinh nhục, sau này bọn họ còn có thể diện gì để dừng chân ở Kinh thành nữa?
"Tề Vương phi vô cớ đánh người lại còn nói xằng nói bậy ở Hầu phủ của ta, hôm nay nếu Hầu phủ nhà ta không thể đòi được công đạo, cũng xem như lãng phí nhiều năm Hầu gia ở Kinh thành như vậy." Trường An Hầu phu nhân chuyển mắt, theo sau đó là thị vệ đồng loạt tiến lên vây quanh hai người Tô Oanh.
Tô Oanh không kiên nhẫn, nhíu mày, hôm nay nàng chỉ tới ăn thịt dùng bữa, ai biết có nhiều kẻ ngu xuẩn đáng ghét còn hơn ruồi bọ như vậy chứ.
Tiêu Tuyệt đứng ở bên ngoài đám người, nhìn Tô Oanh bị mọi người vây quanh, đáy mắt lộ ra cảm xúc phức tạp, nàng thật sự hoàn toàn không giống trước.
Tự đắc, kiêu ngạo, nói nàng ngu, nhưng nàng lại có khí thế không đem những người này để vào mắt, nói nàng thông minh, nàng lại hoàn toàn không biết mượn sức tất cả những người ở đây, có nhiều chỗ tốt hơn so với việc đắc tội bọn họ.