Hắn ta rất mâu thuẫn, hắn ta hận những chuyện Tô Oanh làm với hắn ta, nhưng lại khó có thể dời được ánh mắt ra khỏi người như nàng.
Ở Hầu phủ còn đắc tội nhiều người như vậy, hắn ta muốn biết, rốt cuộc nàng sẽ thoát thân như thế nào.
Tô Oanh lạnh lùng đảo tầm mắt qua tất cả những người này: "Công đạo, ngươi muốn công đạo thế nào? Công đạo trong mắt ngươi chính là chỉ cần những người này đè ta dưới chân rồi tùy ý dẫm đạp, ta phản kích là không được?"
Trường An Hầu phu nhân cắn răng nói: "Ta chỉ nhìn thấy, nghe thấy người xỉ nhục Ngữ Nhi!"
"Ta là Tề Vương phi, nàng ta xúc phạm ta, chỉ cho nàng ta hai cái bạt tai đã là khách khí."
"Tề Vương phi, ha ha, Tề Vương phi là có thể tùy ý hạ nhục người khác ở bên ngoài? Tề Vương phi là có thể tùy ý hành hung, ngươi rõ ràng chính là đang làm bại hoại thanh danh hoàng gia, dù cho Hoàng thượng biết được cũng tuyệt đối không dễ dàng tha thứ ngươi!"
Tô Oanh hơi hơi nâng cằm lên: "Ngươi muốn như thế nào?"
Trường An Hầu phu nhân cho rằng Tô Oanh yếu thế, bà ta ngạo nghễ nói: "Ta cũng không làm khó Vương phi, nếu Vương phi có thể nhặt hết mâm trái cây trên mặt đất lên, xin lỗi với Nhữ Nhi, việc này còn tạm xong."
"Nếu không?"
"Vậy chớ có trách Hầu phủ không khách khí!"
Tô Oanh chậm rãi đứng ở trước mặt Bạch Sương, lạnh lùng cong môi: "Ta đây cũng muốn nhìn xem các ngươi không khách khí là như thế nào."
Thị vệ Hầu phủ nhận được ánh mắt của phu nhân, ánh mắt hung ác đồng loạt nhào về phía trước muốn bắt Tô Oanh.
Tô Oanh nắm lấy tay của tên thị vệ, nhẹ nhàng gập lại, trong hoa viên liền vang lên tiếng gào rống đau đớn của thị vệ.
Nàng buông lỏng tay, cái tay của tên thị vệ kia đã bị bẻ thành một hình dáng quỷ quái.
Những thị vệ khác thấy thế thì giật nảy mình, không đợi bọn họ phục hồi tinh thần, Tô Oanh đã đánh một bạt tai lên mặt của bọn họ.
Cổ của bọn thị vệ đồng loạt bẻ ngang, ai ai cũng vẹo cổ ngã xuống!
Mười mấy tên thị vệ, Tô Oanh ra tay không tới mười lăm phút đã khiến tất cả ngã xuống.
Người ở đây đều bị dọa choáng váng, trước kia Tô Oanh là cái dạng gì các nàng đều biết rõ ràng, thế nhưng Tô Oanh hiện tại... Mạnh đến mức các nàng không dám nhận ra...
Đây là Tô Oanh sao?
Chuyện này không thể nào xảy ra được!
Chẳng lẽ lưu đày một chuyến còn khiến nàng học được tuyệt thế võ công sao!?
Vào lúc mọi người còn đang khiếp sợ mãi mà chưa thể hoàn hồn.
Tô Oanh nhướn mày lắc lắc tay, vì hôm nay có thể ăn được càng nhiều đồ ăn Tây Lương, lúc ăn cơm sáng nàng còn đặc biệt chỉ ăn hai hai chén mà thôi, cũng vì để bụng không ăn nhiều thêm một chút.
Ai ngờ, đi vào nơi này, đến bây giờ còn chưa được ăn thì thôi, còn để nàng động võ.
Bực bội!
Tầm mắt của Tô Oanh chuyển qua, cặp mắt phượng mang theo tức giận nặng nề rơi xuống trên người Trường An Hầu phu nhân.
Trường An Hầu phu nhân sợ tới mức giật mình một cái, nhanh chóng chạy trốn ra phía sau nha hoàn.
Lúc này, Lý Cầm Ngữ liếc mắt thấy thấy một bóng hình đang đi về phía bên này, vành mắt nàng ta đỏ lên, nghẹn ngào mở miệng.
"Vương phi, hết thảy đều do ta sai, cầu Vương phi buông tha cho mẫu thân, Vương phi muốn đánh thì cứ đánh ta, hết thảy tội lỗi ta đều nguyện ý gánh vác!" Lý Cầm Ngữ đột nhiên đi đến trước mặt Tô Oanh quỳ xuống, khóc như hoa lê đái vũ rất đáng thương.
Tô Oanh nhướn mày: "Ngươi thừa nhận là do ngươi sai?"
"Vâng, là ta sai, hết thảy đều do ta sai, Vương phi muốn phạt cứ phạt ta đi."
Lý Cầm Ngữ nói xong, khóc ầm một tiếng, ngã về phía Tiêu Tẫn đang đi tới.
Trong nháy mắt Tiêu Tẫn thấy Lý Cầm Ngữ muốn ngã tới bên chân mình, nhanh chóng lui về phía sau một bước, tránh cho đụng chạm gì đó với nàng ta, đụng tới góc áo cũng không được.
"Ở đây có chuyện gì vậy?"