Trường An hầu đi phía sau Tiêu Tẫn cũng tới rồi, lúc đi vào người hầu đã nói với ông ta rõ ràng tình huống ở bên này, ông ta có chút bất mãn vì Tô Oanh đã phá hủy yến hội mà ông ta đã chuẩn bị tỉ mỉ, nhưng ông ta là người khéo đưa đẩy, đặc biệt trong tình huống Tiêu Tẫn ở đây sẽ không mở miệng ra để đắc tội người khác.
"Hầu gia, ngài phải làm chủ cho thiếp thân." Trường An Hầu phu nhân thấy Trường An hầu giống như thấy được tâm phúc, vẻ mặt yếu đuối chạy qua đó tựa như phải chịu uất ức tận trời.
"Được rồi, nói từ từ, có chuyện gì vậy, hiện tại Tề vương ở đây, khẳng định sẽ trả lại công đạo cho ngươi." Trường An hầu thông minh đá quả bóng cao su về phía Tiêu Tẫn.
Tiêu Tẫn không để ý đến những người quanh mình, tầm mắt từ đầu đến cuối chỉ dừng trên người Tô Oanh, hắn thấy Tô Oanh chau mày, có vẻ như đang nén giận, lập tức không vui là bao.
"Đừng nóng giận."
Hắn đi đến trước mặt nàng nhẹ giọng nói, bởi vì tiếng khóc của Trường An Hầu phu nhân quá lớn, áp đảo luôn cả giọng nói của hắn.
Tô Oanh nhìn hắn một cái, ánh mắt kia như đang nói, chỉ thế thôi sao, muốn không tức giận rất khó đấy.
"Vương gia, Vương phi thật sự quá quá đáng, không chỉ có làm nhục tiểu nữ cùng mẫu thân, lại còn đả thương thị vệ hầu phủ, còn mong Vương gia làm chủ vì hầu phủ."
Lý Cầm Ngữ không thể chạm vào Tiêu Tẫn, trong lòng có chút mất mát, thế nhưng nàng ta nhanh chóng nâng khuôn mặt bị Bạch Sương đánh ửng hồng lên, khóc đến độ nhìn thấy mà thương.
"Đây... Mấy thị vệ đều do Vương phi ra tay đánh sao?" Trường An hầu có chút không tin, nhưng bên người Tô Oanh dường như ngoại trừ một nha hoàn thoạt nhìn còn yếu đuối hơn cả nàng ra cũng không có người khác.
Tiêu Tẫn thờ ơ rũ mắt: "Vì sao nàng lại làm nhục ngươi?"
Lý Cầm Ngữ nghe Tiêu Tẫn hỏi như vậy liền run giọng nói: "Vừa rồi Vương phi đánh Dung tiểu thư, Dung tiểu thư là khách của Hầu phủ, tiểu nữ làm chủ nhà cũng không thể làm Dung tiểu thư bị bắt nạt, liền ra nói vài câu đạo lý vì Dung tiểu thư, ai ngờ... Vương phi lại tức giận."
"Vậy vì sao nàng lại đánh Dung tiểu thư?" Tiêu Tẫn kiên nhẫn hỏi.
"Chẳng qua Dung tiểu thư cũng chỉ đùa vui cùng Vương phi một chút..."
"Đùa cái gì?"
"Có, có liên quan với Đại hoàng tử, Vương phi muốn biết hôm nay Đại hoàng tử có tới yến hội hay không, Dung tiểu thư lại kêu nàng không được có suy nghĩ không an phận, Vương phi dưới sự tức giận liền đánh Dung tiểu thư."
"Thì ra là thế."
Lý Cầm Ngữ kinh ngạc ngẩng đầu, không rõ vì sao Tiêu Tẫn nghe được lại còn có thể bình tĩnh như thế, làm một người nam nhân, nghe thấy nữ nhân của mình cứ luôn đuổi theo một người nam nhân khác, chẳng lẽ không nên giận không thể át sao?
Lúc này, Tiêu Tuyệt đột nhiên đứng dậy từ trong đám người, mặt mày mang theo vẻ đắc ý, nhìn Tiêu Tẫn.
"Đây là hiểu lầm, Tề vương cũng không cần tức giận, lúc trước bổn điện hạ cùng Tề Vương phi có một ít chuyện đã xảy ra dễ làm người khác hiểu lầm." Trong Kinh thành có ai mà không biết Tô Oanh không có việc gì sẽ đuổi theo Tiêu Tuyệt, cho dù đã gả cho Tiêu Tẫn cũng không an phận.
Người ở đây nhìn về phía Tiêu Tẫn, gen hóng chuyện trong người bọn họ đều sôi trào, ba nhân vật chính trong lời đồn hồi trước ở Kinh thành bây giờ đều đứng ở chỗ này, sẽ nổ thành pháo hoa kiểu gì đây!
Tiêu Tuyệt nói xong, vẻ mặt dịu dàng lại mang theo tình cảm nhìn về phía Tô Oanh: "Sau này nếu ngươi muốn biết ta ở đâu, cứ việc hỏi thẳng ta."
Ngay vào lúc tất cả mọi người cho rằng sắp có trò hay để xem, thì lại nghe thấy Tô Oanh lạnh lùng nói: "Ngươi bị điên sao, ai cần biết ngươi ở đâu? Hiểu lầm cái gì, có thể trước khi la lối khóc lóc thì soi mặt mình vào bãi nước tiểu cái, đừng dựa gần quá, ta sợ ngươi bị Vương gia nhà ta đối lập đến mức không dám ngẩng đầu."
Tiêu Tuyệt nghẹn họng, nắm tay nắm chặt.