Tiêu Tẫn hơi ngạc nhiên, vừa rồi hắn nghe được cái gì?
Vương gia nhà ta.
Ừm, nói rất hay.
Tô Oanh vừa nói xong lời này đều khiến mọi người kinh ngạc trừng mắt cả mắt, tầm mắt đảo qua đảo lại Tiêu Tẫn và Tiêu Tuyệt.
So với Tiêu Tẫn, Tiêu Tuyệt nhìn có vẻ yếu đuối hơn nhiều, người vừa đứng ở trước mặt Tiêu Tẫn, khí thế đã thấp hơn một phần.
"Cho nên bọn họ bị đánh là bởi vì bịa đặt Tề Vương phi?" Tiêu Tẫn lạnh lùng mở miệng, đôi mắt đen dần dần trở nên lạnh lẽo.
"Không phải đâu Tề vương, Tề Vương phi đối với Đại hoàng tử là..."
"Là cái gì? Bổn vương không đánh nữ nhân, nhưng Vương phi có thể." Ánh mắt nặng nề của Tiêu Tẫn như là một ngọn núi vô hình đè lên ngực Lý Cầm Ngữ, nàng ta sợ tới mức nghẹn luôn câu nói tiếp theo vào trong họng.
"Vừa rồi Tề Vương phi vô cớ đánh nhiều người hầu phủ như vậy." Hầu phu nhân thấy Tiêu Tẫn thiên vị Tô Oanh, tức giận vô cùng.
Tiêu Tẫn khẽ nhíu mày, lại là nhìn về phía Tô Oanh: "Lần sau loại chuyện này này không cần tự mình ra tay, để thị vệ tới là được."
Tô Oanh vẫy tay tỏ vẻ không sao cả: "Coi như là hoạt động gân cốt."
Mọi người nghe hai vợ chồng này không thèm để người khác vào mắt nói xằng nói bậy, vừa ngạc nhiên vừa tức.
"Hầu gia..."
Trường An hầu vỗ vỗ tay Hầu phu nhân an ủi: "Đừng nóng vội, việc này ta sẽ xử lý."
"Tề vương, Đại điện hạ, việc này chỉ là hiểu lầm, lúc này dê nướng nguyên con hẳn là đã làm xong, còn mời Vương gia, điện hạ ngồi vào ghế."
"Hiểu lầm? Trường An hầu cảm thấy nhục nhã, bịa đặt Vương phi của bổn vương chỉ là hiểu lầm?"
Trường An hầu mặt nặng mặt, ông ta nói như vậy là đã tự mang bậc thang cho bọn họ xuống, Tiêu Tẫn còn nắm lấy không bỏ, không khỏi khiến người ta cảm thấy cũng không đặt hầu phủ vào mắt.
"Vậy Vương gia muốn như thế nào?"
"Tất cả mọi người nhục nhã Vương phi, đều tới đây dập đầu nhận tội với Vương phi, còn có tha hay không tha thứ, do Vương phi định đoạt."
Dung Minh Khê mới vừa bình tĩnh lại, muốn nàng ta dập đầu với Tô Oanh, nàng ta tình nguyện đi tìm chết!
Lý Cầm Ngữ cũng cắn chặt khớp hàm, dập đầu với Tô Oanh sao, nàng mà cũng xứng!
Tiêu Tẫn kéo Tô Oanh dù bận vẫn ung dung đến ghế trên ngồi xuống.
"Không nhận sai, cứ lấy tội bịa đặt bôi nhọ mà xử."
Tiêu Tuyệt trừng mắt Tiêu Tẫn: "Tề vương thật có uy phong!"
Tiêu Tẫn liếc nhẹ: "Vương phi của bổn vương, tất nhiên bổn vương phải che chở, còn không tới phiên các ngươi khoa tay múa chân."
Trường An hầu cố gắng nở nụ cười: "Vương gia làm như vậy có phải không công bằng lắm hay không?"
Tiêu Tẫn nhẹ nhàng cong khóe môi: "Công bằng? Hôm nay bổn vương sẽ khiến cho các ngươi biết, cái gì là công bằng, người đâu bắt lấy những kẻ bịa đặt Vương phi, giao cho Hình bộ, bổn vương hoài nghi bọn họ đang châm ngòi quan hệ giữa bổn vương và Vương phi, rắp tâm bát trắc."
Cấm quân phía sau Tiêu Tẫn nghe vậy tiến lên vây quanh nhóm người Dung Minh Khê.
Mặt Dung Minh Khê tái xanh, nếu bị cấm quân bắt, sẽ bị đưa đến Hình Bộ, vậy dù cho nàng ta không có tội thì danh thanh cũng sẽ chịu ảnh hưởng.
"Không, không cần bắt ta, ta không làm gì sai!"
Sắc mặt người ở Hầu phủ cũng trở nên khó coi.
Nhưng thái độ của Tiêu Tẫn quá cứng rắn, căn bản không chấp nhận cho bọn họ phản kháng.
"Tiêu Tẫn, ngươi thật quá đáng!" Tiêu Tuyệt rống giận.
Tiêu Tẫn mặc kệ những người khác nói lời vô nghĩa, trực tiếp ra tay.
"Ngươi, các ngươi thật quá đáng, còn có vương pháp hay không!" Hầu phu nhân mất khống chế, hô to giãy giụa.
Trường An hầu thấy Tiêu Tẫn làm thật, không khỏi có bắt đầu lo lắng, ông ta nhẹ nhàng tiến tới: "Vương gia, Vương phi bớt giận, việc này chỉ là hiểu lầm, ta đây sẽ kêu bọn họ tới nhận tội với Vương phi, còn thất thần làm gì, còn không nhanh chóng tới đây nhận lỗi với Vương phi!"