Người đến thấy ba đứa nhỏ đều không hề để ý đến chúng, bực tức đến mức động tay kéo Phó Tranh ra khỏi người Nhị Bảo.
Phó Tranh vốn gầy yếu, bị người lớn đẩy mạnh nên lập tức theo đó mà ngã xuống đất.
Lúc này Đại Bảo Nhị Bảo mới chú ý đến trên người của đối phương, thị vệ vương phủ cũng nhanh chóng đến để ngăn bọn họ.
"Người nào, lùi lại!"
Người đến thấy có nhiều thị vệ đeo đao như thế, bọn họ cảm thấy có chút sợ hãi.
"Nương, vừa rồi chính là nàng ta đánh bọn ta, nương, người nhất định phải trút giận cho bọn ta."
Mấy đứa nhỏ vừa bị Nhị Bảo đánh cho một trận sôi nổi chỉ vào Nhị Bảo giận dữ nói.
Nhị Bảo vừa thấy bọn họ thì khịt mũi, hừ một tiếng: "Các ngươi nhiều người như vậy lại ăn hiếp một người, xứng đáng bị đánh."
Phụ nhân ở phía trước vừa nghe thấy thế thì hỏi: "Ngươi thừa nhận là mình động thủ với con của ta."
"Là ta đánh."
"Tiện ni tử này từ đâu đến, Duẫn Nhi chính là đích trưởng tử của Dũng Võ hầu phủ, cũng là người ngươi có thể đánh, hôm nay nếu ngươi không dập đầu xin lỗi với bọn Duẫn Nhi, ta sẽ không để yên chuyện này!"
Phó Tranh đột nhiên đi đến trước mặt Nhị Bảo nắm chặt nắm tay nhỏ, mặc dù sợ hãi, mặc dù sợ hãi, nhưng cậu bé không hề lùi bước, nói: "Là ta, nàng trút giận cho ta, các người muốn đánh thì đánh ta đi."
Phụ nhân cầm đầu nhìn thấy Phó Tranh thì châm chọc cười lạnh, nói: "Ây da, ta còn tưởng là ai đâu, hoá ra là ma ốm của phủ Trấn Quốc Công, thật là đen đủi, đã khắc chết nương ngươi thì không thôi đi, bây giờ lại còn muốn hại đến bọn Duẫn Nhi, ngươi có dập đầu với bọn ta thì bọn ta cũng cảm thấy xui xẻo."
"Hắn không sai, vì sao phải dập đầu với các ngươi." Nhị Bảo giữ chặt Phó Tranh."Không được, ngươi đứng thẳng, mẫu thân nói, nam tử hán nhất định phải thẳng lưng mới đẹp."
Đại Bảo đảo mắt qua đảo mắt lại trên người hai người, băn khoăn hỏi: "Chuyện gì đang xảy ra thế?"
"Ca ca, vừa rồi mấy người bọn họ muốn cướp diều của Phó Tranh, nên ta đến giúp Phó Tranh."
Đại Bảo nhìn vẻ mặt tức giận của Nhị Bảo thì biết cô bé không nói dối: "Các người đánh người trước, không nhận lỗi với hắn thì thôi, lại còn muốn được một tấc lại lấn một thước?"
"Tranh Nhi, làm chuyện sai trái còn không nhanh chóng quỳ xuống xin lỗi mấy vị công tử?"
Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên từ xa dần đến gần, Tô Oanh ngẩng đầu nhìn thì thấy một thiếu nữ trẻ trang điểm tinh xảo, ăn mặc lộng lẫy đang bước đến.
Ánh mắt nàng ta nhìn Phó Tranh cực kỳ nghiêm khắc.
Phó Tranh sau khi nhìn thấy nàng ta giống như một quả cà tím bị sương giá đánh tan, trong phút chốc đã mất hết tức giận, không cãi lại một câu mà quỳ xuống.
Nhưng trước khi đầu gối của cậu bé quỳ xuống đã bị một bàn chân chặn lại.
Phó Tranh ngẩng đầu đầy kinh ngạc, lập tức đối mặt với đôi mắt phượng sáng ngời của Tô Oanh.
Tô Oanh chỉ dùng một giọng mà hai người có thể nghe thấy được: "Tiểu tử nhớ cho kỹ, cho dù nhẫn nhục chịu đựng cũng phải thẳng lưng lên, xốc lại tinh thần cho ta."
Tô Oanh nói xong, lập tức quay đầu nhìn vệ phụ nhân phía kia: "Ngươi là vị nào?"
Tầm mắt của phu nhân Trấn Quốc Công Tiểu Chu thị dời đến người của Tô Oanh, vừa rồi nàng ta còn cảm thấy trông Tô Oanh rất quen, nhưng trong một chốc không thể nhận ra, lúc đối diện với đôi mắt của nàng rồi, nàng ta đột nhiên nghĩ đến.
Tô Oanh, ngày nàng đại náo hầu phủ Trường An, nàng ta cũng ở đó, thế nhưng không nhìn thấy hiện trường đầu tiên, chỉ là nghe được người khác kể về "công lao to lớn" của nàng.
Đối với hành vi thô lỗ thiếu suy nghĩ của Tô Oanh, Tiểu Chu thị khinh thường, nàng náo loạn một trận như thế, muốn để cho thể diện của Tề Vương ở đâu? Tề Vương không tức giận là vì đang ở trước mặt người khác, nam nhân ai mà không thích dịu dàng và tiểu ý chứ?