Cho nên ánh mắt của Tiểu Chu thị nhìn về phía Tô Oanh không hề che dấu sự coi thường.
"Tiểu phụ nhân là đại phu nhân của phủ Trấn Quốc Công."
"Thê tử của thiếu khanh Hồng Lư tự không phải đã chết rồi sao?"
Sắc mặt của Tiểu Chu thị cứng đờ, nàng ta ghét nhất người khác nhắc đến tên tuổi kế thê của nàng ta, bên ngoài vẫn luôn tự xưng là chính thất, Tô Oanh rõ ràng đang bóc trần khuyết điểm của nàng ta!
"Vương phi, vị phu nhân này là kế thê." Bạch Sương ân cần nhắc nhở.
Tô Oanh bừng tỉnh, hoàn toàn không màng đến sắc mặt đã sa sầm của Tiểu Chu thị.
Những người còn lại nghe được xưng hô của Bạch Sương không khỏi đánh giá nhìn Tô Oanh.
Trong kinh thành không có mấy vương phi, có một đôi nam nữ lại càng ít, đặc biệt là nhìn còn có chút xa lạ, vậy thì chỉ có người vừa mới trở về lại kinh thành Tề Vương phi.
Tề Vương phi...
Mấy phu nhân muốn tìm rắc rối đều lùi bước, nghe nói nàng đến cha mình còn dám đánh, tuy rằng không biết đồn đãi có thật hay không, nhưng loại người này không nên trêu chọc vào vẫn tốt hơn.
"Vị này chẳng lẽ là Tề Vương phi đỉnh đỉnh đại danh?" Tiểu Chu thị siết chặt khăn mang dáng vẻ không chịu thua.
"Là Vương phi của chúng ta, các ngươi thấy Vương phi còn không tiến lên hành lễ."
Tiểu Chu thị nghe vậy thì khẽ cười một tiếng: "Đúng rồi, lễ thì nhất định phải làm, nếu không chốc lát nữa Vương phi không vui sẽ động thủ với chúng ta, chúng ta cũng không có chỗ để đi nói lý lẽ."
Lời nói này của Tiểu Chu thị chọc cho những phụ nhân khác bật cười, là cười nhạo cười nhạo Tô Oanh thô bỉ, sẽ không nói đạo lý, sẽ chỉ giống như phụ nhân ở ngoài phố phường mà động tay động chân.
Tô Oanh yên tĩnh nhìn bọn họ, liên tục cười duyên dáng, cũng không tức giận, công kích nàng bằng lời nói cũng chả hại gì, đến lúc bị đánh thật sự, nỗi đau đó cũng không đến chỗ nàng.
"Đúng vậy, các ngươi có lý nhất, cho nên mọi người đều nói có mẹ kế là có cha kế, vẫn là tỷ muội của nhà mình, nuôi dưỡng nhi tử mà nàng dùng mệnh để đổi lấy như thế này, ngươi cũng không sợ tủ tủ ngươi nửa đêm trở về tìm ngươi."
Nét tươi cười trên mặt Tiểu Chu thị cứng đờ: "Thân thể của Tranh Nhi từ nhỏ đã yếu đuối, ăn món bổ gì cũng không vào, đây cũng là việc khiến ta khốn khổ suy nghĩ, Vương phi nếu có biện pháp tốt gì, có thể nói cho tiểu phụ nhân, tiểu phụ nhân nhất định sẽ làm theo."
Tô Oanh cười nhạt một tiếng: "Xem ra là bổn phi hiểu lầm, thế nhưng ngươi là mẹ nuôi của hắn, con cái làm sai, chứng mình cha mẹ không dạy dỗ tốt, ngươi có thể dập đầu thay cho hắn."
"Hài tử làm sai thì phải để hài tử tự gánh vác, bằng không thì hắn cũng sẽ không biết mình sai ở chỗ nào, Tranh Nhi, ngươi nói xem có đúng không?" Tiểu Chu thị ánh mắt lãnh đạo rơi xuống trên người Phó Tranh.
Phó Tranh đối diện với ánh mắt của nàng ta thì cau mày.
"Tiểu ca ca, ngươi không có làm gì sai cả, tại sao lại muốn nhận sai?" Giọng nói khó hiểu của Nhị Bảo vang lên bên tai Phó Tranh.
Nắm tay nhỏ gầy của Phó Tranh bỗng nhiên nắm chặt, cậu bé ngẩng đầu nhìn về phía Tiểu Chu thị, kiên định nói: "Mẫu thân, ta không có làm sai chuyện gì, là bọn họ, bọn họ cướp diều của ta, ta không cho bọn họ còn đánh ta, là tiểu quận chúa đã cứu ta."
Tiểu Chu thị nghe thấy thì mặt vừa trắng vừa xanh, nàng ta không nghĩ Phó Tranh lại dám làm trái ý nàng ta trước mặt nhiều người như thế.
"Ngươi không cần giảo biện, Duẫn Nhi bọn họ trước giờ luôn hiền lành, không đoạt diều của người khác, sao lại vô duyên vô cớ đi cướp diều của ngươi?"
"Đúng vậy, Duẫn Nhi nhà chúng ta từ trước đến nay luôn lương thiện, chắc chắn là ngươi cướp đồ của bọn họ nên bọn họ mới muốn lấy về."
Khuôn mặt gầy gò của Phó Tranh co lại: "Ta không có, ta không có lấy của ai cái gì cả."