Tiểu Chu thị sắc mặt tối sầm: "Nếu ngươi không nhận sai, vậy đừng trách nương không khách khí, đến, để đại công tử quỳ xuống xin lỗi, nếu ta không quản giáo nghiêm, còn không biết sao này hắn sẽ biến thành dáng vẻ vô lý, thô bỉ thế nào."
Hai thị vệ phủ Trấn Quốc Công nghe vậy thì bước tới, đá vào đầu gối của Phó Tranh, Phó Tranh loạng choạng quỳ trên mặt đất.
Những phu nhân đó trên mặt đều lộ ra đắc ý cười lạnh, ánh mắt nhìn Phó Tranh giống như đang nhìn một con kiến.
Mắt phượng của Tô Oanh trầm xuống, vừa rồi những người này xuất hiện nàng không lên tiếng ngay lập tức, là muốn nhìn xem hai đứa nhỏ gặp phải tình huống thế này sẽ phản ứng như thế nào, hai đứa nhỏ đều rất dũng cảm, chuyện này thật sự khiến cho nàng vừa lòng.
Một đám người đi gây khó dễ cho mấy đứa nhỏ, thật là phá hỏng tâm trạng tốt đẹp của một ngày
Tô Oanh nắm lấy cánh tay đang giữ vai Phó Tranh: "Ta nói hắn không sai, không nghe hiểu tiếng người à?"
Sắc mặt thị vệ càng ngày càng khó coi, ánh mắt nhìn Tô Oanh đều thay đổi.
"Ta đang giáo huấn hài tử của mình, Vương phi làm gì thế!" Tiểu Chu thị nhìn Tô Oanh làm như vậy thì vô cùng tức giận.
Tô Oanh bỏ tay của thị vệ ra, ánh mắt nghiêm túc nhìn đi về phía của Tiểu Chu thị.
Tiểu Chu thị đối diện với cặp mắt lạnh lùng của nàng, chỉ cảm thấy tim đập nhanh đến muốn vọt ra khỏi cổ họng.
"Ta cực kỳ chán ghét mấy người các ngươi cái loại người làm ra vẻ kiêu ngạo." Tô Oanh nhấc gối lên, đá vào chân của Tiểu Chu thị, Tiểu Chu thị loạng choạng quỳ gối trên mặt đất.
"Tô Oanh, ngươi đúng là vô pháp vô thiên, ta nói cho ngươi, ta chính là Trấn Quốc Công phủ... A!"
Tô Oanh không muốn nghe lời vô nghĩa của nàng ta, trực tiếp xách cổ áo nàng ta đến trước mặt từng phụ nhân: "Nhận lỗi với bọn họ cho tốt đi."
Mũi chân Tô Oanh không nặng không nhẹ mà đá vào eo của Tiểu Chu thị, cả người Tiểu Chu thị không chịu không chế mà cong lưng, trán đập thật mạnh vào đất, giống như là tự dập đầu với bọn họ.
Cảnh tượng này, khiến cho những phụ nhân đó sợ đến mức không dám hé răng.
Tề Vương phi này thật sự không coi ai ra gì rồi!
Tiểu Chu thị tức giận đến mức điên rồi, nàng ta thét chói tai: "Các ngươi còn đứng ngơ ra đó làm gì, còn không nhanh chóng kéo nàng ra."
Đám thị vệ, nha hoàn mới phục hồi tinh thần lại, lập tức lao đến phía trước kéo Tô Oanh ra.
Tô Oanh hơi nhướng mày, tiện tay rút cây trâm trên đầu Tiểu Chu thị xuống, đâm vào tứ chi người tiến tới.
Trong nhất thời, tiếng kêu thảm thiết vang vọng toàn bộ bãi cỏ.
Nhóm phụ nhân thấy thế thì sợ đến mức lập tức xoay người tháo chạy, nhưng vừa mới xoay người, cây trâm trong tay của Tô Oanh lập tức dừng ở bên chân của bọn họ.
"Ta có cho các ngươi đi à?"
Sắc mặt của mấy phụ nhân đó đều khó coi đến cực điểm: "Vương phi muốn làm gì, vừa rồi chúng ta cũng chưa làm gì cả."
Tô Oanh lạnh lùng nhướng mày: "Vừa rồi ngươi mới mắng con gái của ta."
Phụ nhân kia mặt lập tức trắng bệch: "Ta, ta đó là, đó là..."
Tô Oanh nhìn bọn họ, nhẹ giọng nói: "Không xin lỗi?"
Phụ Nhân liếc mắt nhìn Tiểu Chu thị còn nằm dưới chân Tô Oanh, môi run rẩy quỳ xuống: "Xin lỗi tiểu quận chúa, là, là ta có mắt không tròng, thỉnh cầu tiểu quận chúa đại nhân đại lượng không cần chấp nhặt với bọn ta."
"Còn có tiểu ca ca này, bọn họ đã làm hư con diều của mẫu thân hắn cho hắn, các ngươi cũng phải xin lỗi hắn!" Nhị Bảo xoa eo, mười phần khí thế.
Phó Tranh ngẩn ngơ nhìn nhóm phụ nhân đang quỳ lạy khẩn cầu, trong mắt cậu bé có một tia sáng dần dần cháy bỏng.
"Duẫn Nhi mau đến đây, mau đến đây hành lễ nhanh lên.
Tiểu nam hài bị gọi là Duẫn Nhi kia trừng mắt nhìn Phó Tranh, miễn cưỡng nói một câu xin lỗi.
Phó Tranh nắm chặt nắm tay, không nhìn bọn họ.