Ánh mắt Tô Oanh đảo qua, nhìn xuống Phó Tranh: "Ngươi cảm thấy đủ chưa?"
Phó Tranh giống như đã có đủ dũng khí, đột nhiên ngẩng đầu, nói: "Không đủ! Bọn họ làm hư đồ vật duy nhất mà mẫu thân để lại cho tay, chuyện này còn lâu mới đủ."
Tô Oanh nói: "Vậy thì ngươi đánh trả đi, đánh cho hết giận thì thôi."
"Tiểu ca ca đừng sợ, bọn họ không hề lợi hại chút nào!" Nhị Bảo ở bên cạnh cổ vũ.
Phó Tranh nghiến răng, đột nhiên vọt đến chỗ đám nhỏ kia, đấm vào trên mặt bọn chúng.
"A!"
Những phụ nhân kia nhìn thấy nhi tử của mình bị đánh cũng không quản sợ hãi nữa, thét chói tai lao về phía Phó Tranh.
Mà Phó Tranh giống như một con báo nhỏ đầy ngoan cố, cắn chặt lấy nam hài kia bất kể phụ nhân có tát cậu bé thế nào, Phó Tranh cũng không hề có ý định buông ra, cho đến khi nam hài kia bị đánh đến rụng răng, mới đứng lên đẩy phụ nhân kia ra.
Toàn bộ quá trình, Tô Oanh đều yên lặng đứng ở một bên nhìn, cũng không tiến lên hỗ trợ, nàng hiểu rõ hơn bất kỳ ai, lúc ngươi bơ vơ không nơi nương tựa, cũng chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình.
"Ngươi, các ngươi quả thật khinh người quá đáng!" Phụ nhân nhìn nhi tử bị đánh đến mức mặt đầy máu, tức giận đến mức bảo người hầu lao về phía Phó Tranh.
Tô Oanh liếc mắt, thị vệ Vương phủ lập tức tiến lên ngăn cản, tùy ý để bọn họ rống giận thế nào, cũng không có biện pháp đến gần bọn họ nửa bước.
Tô Oanh đi đến trước mặt Phó Tranh, ánh mắt như Dã Thú nhìn vào cậu bé.
"Sợ không?"
Phó Tranh mím môi: "Sợ!"
Tô Oanh duỗi tay đặt tay lên vai cậu bé, siết chặt, cốt cách không tồi.
"Còn sợ hãi chứng tỏ ngươi không đủ mạnh, chỉ có mạnh mẽ mới có thể không sợ gì cả, muốn mạnh mẽ thì đi theo ta đi."
Phó Tranh kinh ngạc nhìn Tô Oanh: "Ta, ta có thể đi theo Vương phi sao?"
"Ta vẫn còn ở kinh thành, cho ngươi cơ hội theo ta."
Trên mặt Phó Tranh tràn đầy vẻ vui mừng: "Đa tạ Vương phi, đa tạ Vương phi."
Không còn hứng thú nữa, Tô Oanh cũng không muốn ở đây nữa, đón Đại Bảo và Nhị Bảo sau đó xoay người mang theo Phó Tranh lên xe ngựa.
Có thêm một đồng bọn nữa, ở trên đường Đại Bảo vẫn luôn vô cùng hưng phấn, ríu tít lôi léo Phó Tranh hỏi đông hỏi tây.
Đại Bảo thấy Nhị Bảo ngồi gần Phó Tranh như thế, tức giận lao về phía Tô Oanh, dựa vào người nàng.
Đồ ngốc Linh Nhi, ai mới là ca ca muội, hừ.
"Tiểu ca ca, ngươi có đói bụng không? Ta điểm tâm, ngươi có muốn ăn không?"
Nhị Bảo tích cực lấy ra điểm tâm của mình chia sẻ.
Phó Tranh liếc nhìn món điểm tâm rồi nhìn Tô Oanh.
"Ngươi nhìn ta làm gì, đây không phải điểm tâm của ta, ngươi muốn ăn thì cứ ăn."
Phó Tranh thẹn thùng cười, sau đó mới duỗi tay lấy một miếng điểm tâm nhỏ cho vào miệng.
"Có phải ăn rất ngon không? Đây là món bánh mây ta thích ăn nhất."
Đại Bảo phồng mặt nhỏ: "Buổi sáng không phải muội bảo thích ăn bánh sơn tra nhất à?"
"Bánh sơn tra là thích ăn thứ hai."
"Thế nương thích ăn gì nhất?"
Nhị Bảo nghe thế, nhanh chóng nhét hết điểm tâm mà mình có vào miệng, dường như sợ Tô Oanh sẽ cướp lấy: "A nương, ta đã ăn xong rồi..."
Tô Oanh:...
Tô Oanh mang theo ba đứa nhỏ về lại phủ khiến cho Triệu ma ma rất kinh ngạc.
"Vương phi sao lại về sớm như vậy?" Triệu ma ma nhìn thấy Phó Tranh lại càng kinh ngạc: "Đây không phải trưởng tôn công tử phủ Trấn Quốc Công sao?"
"Triệu ma ma biết?"
Triệu ma ma gật gật đầu, lúc trước ở kinh thành có gặp qua hai lần, bởi vì dáng vẻ của cậu bé và mẹ đẻ Chu thị vô cùng giống nhau, cho nên bà ấy nhớ rõ.
"Đứa nhỏ này ít nhiều gì cũng bảy tám tuổi rồi đúng không?"
"Ma ma, năm nay ta tám tuổi." Phó Tranh trả lời.
Triệu ma ma nhìn dáng vẻ xanh xao vàng vọt của hắn không khỏi cảm thấy đau lòng: "Đều đói bụng rồi đúng không, Hạ lão nhân nói buổi trưa Vương phi sẽ không về, cũng không biết đã chuẩn bị thức ăn chưa, lão nô sai người đi hỏi một chút."