Cung nữ dẫn nhóm người Tiêu Tẫn tới vị trí ngồi của họ.
Do tiếng xấu truyền ra ngoài của Tô Oanh, dù có người muốn lên trước làm quen với Tiêu Tẫn cũng phải kiêng kị Tô Oanh hai phần.
Tô Oanh chỉ mong vậy, nàng có thể thanh tịnh rồi.
"Oanh Oanh, đúng là ngươi rồi."
Tô Oanh vừa mới ngồi xuống đã có một người đi tới.
Người tới có một khuôn mặt trái xoan xinh đẹp, ngũ quan hết sức tinh tế, dáng vẻ của nàng cũng bị chiếc váy dài thắt eo phác họa hết sức thướt tha, nhìn lướt qua chính là một mỹ nhân.
Lý Cầm Lan, nữ nhi thứ ba của Trường An hầu, bằng hữu tốt duy nhất của "nàng" trong quá khứ.
Tô Oanh lãnh đạm gật đầu một cái, không đáp lại nhiệt tình mà cũng lười đáp lại.
Lý Cầm Lan trái lại chẳng buồn vì thái độ của Tô Oanh, nàng ta tới bên cạnh Tiêu Tẫn, hơi khom người: "Tiểu nữ tham kiến Tề vương."
Tiêu Tẫn lạnh nhạt gật đầu một cái rồi rời mắt đi chỗ khác.
Đáy mắt Lý Cầm Lan thoáng qua chút mất mát, nàng ta liền đứng dậy quay lại chỗ Tô Oanh: "Oanh Oanh, đúng là đã lâu không gặp, yến hội lần trước ta đột nhiên bị bệnh không thể gặp ngươi, đúng là rất đáng tiếc."
Tô Oanh hơi nhướn mắt lên một chút: "Là ngươi chuyển thiệp cho ta?"
Lý Cầm Lan gật đầu một cái: "Đúng, ta vốn dĩ muốn mượn cơ hội kia trò chuyện với ngươi một chút, ai dè... có điều cũng may hôm nay đã gặp lại, Oanh Oanh, thời gian ngươi rời kinh có khỏe không? Dù ngươi vẫn một mức không muốn nhưng ngươi và vương gia là phu thê, cùng chung vinh nhục, ngươi cũng không cần tức giận với vương gia."
Mắt Tiêu Tẫn hơi nâng lên, hắn nhìn Lý Cầm Lan một cái.
Lý Cầm Lan chú ý tới ánh mắt của Tiêu Tẫn, nàng ta ngượng ngùng cúi đầu.
"Ngươi nói đủ chưa?"
Lý Cầm Lan có chút sửng sốt, nàng ta kinh ngạc nhìn ánh mắt lạnh lẽo của nàng.
"Oanh Oanh..."
"Cút đi."
Lý Cầm Lan nghẹn họng, nàng ta bơ vơ nhìn về phía Tiêu Tẫn như thể mong mỏi Tiêu Tẫn mở lời vì nàng ta, nhưng hắn đã sớm rũ mắt châm trà cho Tô Oanh, ngay cả khóe mắt cũng chẳng thèm cho nàng ta.
Lý Cầm Lan mím môi: "Ta biết Oanh Oanh không còn thân thiết với ta, có điều cũng không quan trọng, chờ đến lúc ta có thời gian rảnh rỗi đi tìm Oanh Oanh chơi, đến lúc đó ngươi đừng chặn cửa không để cho ta vào có được không?"
Tô Oanh buông ly trà: "Thấy trà trong ly không?"
Lý Cầm Lan nghi ngờ cúi đầu: "Nước trà này làm sao?"
Lý Cầm Lan vừa mới cúi đầu, nửa ly nước trà kia đã tạt lên mặt nàng ta, nàng ta bị dọa sợ kêu một tiếng rất nhỏ: "Oanh Oanh, ngươi..."
Tiêu Tẫn cầm tay Tô Oanh, giọng nói lộ ra sự rét lạnh: "Không biết cút thế nào à?"
Ánh mắt của Lý Cầm Lan toàn nỗi tủi thân, nàng ta kinh ngạc nhìn Tiêu Tẫn, mấp máy môi muốn nói gì đó nhưng lại nhìn thấy ánh mắt đầy lạnh lùng của hắn. Lúc gặp phải sát ý của Tô Oanh, nàng ta bị hoảng sợ vội đứng dậy rời đi.
"Sau này đừng cần loại bằng hữu này nữa."
Tô Oanh liếc nhìn tay của Tiêu Tẫn, nói chuyện thì cứ nói đi, nắm tay nàng làm gì.
Tô Oanh muốn rút tay về nhưng lại bị Tiêu Tẫn nắm chặt lại.
"Tay lạnh, ta cho nàng chút ấm áp."
"Nương lạnh sao? Cha mau ôm mẫu thân một cái đi." Trong miệng Nhị Bảo vẫn còn đồ ăn, vẻ mặt ngây thơ.
Tiêu Tẫn nghe lời nữ nhi, cực kỳ phối hợp nhích lại gần Tô Oanh.
Bây giờ mới vừa vào hạ thôi mà, người này đầu óc nghĩ gì mà lại nghĩ nàng lạnh chứ.
"Không lạnh, cách xa một chút đi."
Tiêu Tẫn ngồi bất động, trong mắt nhìn của người khác, Tô Oanh cứ như sắp dựa vào lòng Tiêu Tẫn vậy.
Chậc chậc, cũng không biết Tô Oanh cho Tiêu Tẫn uống bùa mê thuốc lú gì mà có thể khiến hắn say mê như vậy.
Có Lý Cầm Lan này làm gương trước, không còn ai dám đến gần chỗ đó nữa.
Tô Oanh vui vẻ thong dong, không coi ai ra gì còn đùa giỡn chọc hai đứa con của bọn họ cười khanh khách nữa.