Thời gian trôi đi, người trong đại điện ngày càng nhiều, chỗ ngồi dần dần được lấp đầy.
Đúng lúc này có một hàng nội thị đi vào.
"Hoàng thượng giá lâm, Hoàng hậu nương nương giá lâm..."
Tiếng truyền vang lên, chúng nhân nhao nhao đứng dậy tiến lên hành lễ.
Tô Oanh chỉ nhìn thấy một góc áo sắc minh hoàng lướt qua trước mắt, rồi sau đó nghe thấy tiếng Khang Trạch Đế vang lên.
"Các khanh bình thân."
Chúng nhân nhao nhao đứng dậy ngồi xuống.
"Sứ giả Nam quốc Vũ Vương bái kiến, Bình Lăng công chúa bái kiến."
Thế là mọi người bèn đưa mắt nhìn sang phía cửa, chỉ thấy Vũ Vương cả người mặc trường bào màu nâu, đầu thắt ngọc mũ tiến vào. Hắn ta mặt như quan ngọc, cả người phong độ tri thức, dịu dàng như ngọc.
Bình Lăng công chúa ở bên cạnh hắn ta có khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa, trông khá bụ bẫm, mắt mũi tròn xoe, trông rất bép mập dễ thương.
"Hoàng đế nước Sở."
Sau khi Vũ Vương đến kinh thành, ngày hôm sau hắn ta đã đến thương lượng các điều lệ bồi thường nước Sở với Khang Trạch Đế, thấy Khang Trạch Đế như vậy xem ra mọi chuyện khá thuận lợi.
"Hoan nghênh Vũ Vương của Nam quốc và Bình Lăng công chúa đến, mời hai vị ngồi."
Tô Oanh ngước mắt, gặp phải ánh mắt của Vũ Vương bên này, thực ra hắn ta đang nhìn Tiêu Tẫn.
Tiêu Tẫn đang uống rượu nên không để ý đến người ta.
"Hai vị có thể đến nước Sở của chúng ta, trẫm cực kỳ vui mừng, ly rượu này trẫm xin kính hai vị, mong hai vị có trải nghiệm vui vẻ tại nước Sở."
"Hoàng thượng khách khí rồi, non sông của nước Sở quả thật rất xinh đẹp khiến lòng người rung động."
Khang Trạch Đế vui vẻ cười, nhanh chóng bảo đoàn ca múa vào trong điện góp vui.
Trong điện nóng lên một chút.
Các cung nữ nối đuôi nhau bưng thức ăn vào.
Một lát sau, Vũ Vương đột nhiên mở miệng nói: "Đã sớm nghe nói Tề vương có võ công cái thế, không biết hôm nay có thể cho Tiểu vương được mở mang tầm mắt không?"
Vũ Vương vừa dứt lời, tất cả mọi người đều nhìn sang Tiêu Tẫn.
Đôi mắt của Tiêu Tẫn đen nhánh, hắn chậm rãi đặt chén rượu xuống: "Võ công của bổn vương chỉ dùng ở chiến trường."
Vũ Vương cứng đờ cả mặt: "Lần này tiểu vương có dẫn theo mấy võ sĩ Nam quốc sang, bọn họ vẫn luôn ngưỡng mộ Tề vương, muốn tỉ thí với Tề vương một chút, mong Hoàng thượng tác thành."
Rõ ràng Vũ Vương này thua trên chiến tường nên lại muốn tìm đến kinh thành đánh tiếp đây mà.
Nhưng mà nếu bây giờ cho Tiêu Tẫn ra ứng chiến thì dù thắng hay thua cũng rất khó coi.
Lúc này, hoàng hậu bên trên đột nhiên cười nói: "Hoàng thượng, Nam quốc đã dẫn võ sĩ sang rồi, vậy đương nhiên bọn họ muốn học tập phong phạm của đại quốc nước Sở ta. Nhưng nếu để cho Tề vương xuất chiến thì người khác lại nghĩ nước Sở chúng ta bắt nạt người khác mất."
Câu này của Hoàng hậu nghe cứ như đang nói giúp Tiêu Tẫn nhưng nàng ta lại đột nhiên đổi đề tài: "Thần thiếp đã sớm nghe nói võ nghệ của Tề vương phi rất giỏi giang, chi bằng để cho Tề vương phi thử một chút?"
Hoàng hậu nói xong, nàng ta cười với Tô Oanh: "Tề vương phi, không có ý kiến gì chứ?"
Tô Oanh chậm rãi nuốt bánh ngọt trong miệng xuống, nàng ngước mắt nhìn hoàng hậu một cái, không bỏ lỡ ý cười lạnh lẽo trong ánh mắt của nàng ta.
Khang Trạch Đế cũng không quá đồng ý, đây là sân nhà của nước Sở, cuộc tỷ thí này dù gì nước Sở cũng cần phải thắng, nếu không thì sẽ rất khó coi.
Nam quốc có chuẩn bị mới đến, Tô Oanh là một nữ nhân dù có chút công phu quyền cước đi nữa cũng lợi hại hơn võ sĩ Nam quốc được sao?
Khang Trạch Đế có chút trách cứ nhìn hoàng hậu một cái, nhưng nàng ta chỉ nhìn chằm chằm vào Tô Oanh.
Vũ Vương cũng cảm thấy hoàng hậu rõ ràng đang muốn làm nhục Nam quốc: "Hoàng hậu nói đùa rồi, võ sĩ Nam quốc bọn ta không so đo với nữ tử."
Hoàng hậu che miệng cười khẽ: "Vũ Vương có điều không biết, Tề vương phi lợi hại lắm, nếu võ sĩ Nam quốc đánh thua Tề vương phi thì cần gì để cho Tề vương xuất chiến?"