Tô Oanh cảm thấy thói xấu của người này có phần rất lớn: "Hoàng thượng đã không tin tưởng Vương gia, cần gì phải cho hắn trở về? Người vừa muốn Tiêu Tẫn vì Đại Tần mà vào sinh ra tử, lại vừa sợ hắn nắm trong tay chút thực quyền, Hoàng thượng, người không thấy hèn nhát sao?"
"Ngươi nói cái gì, ngươi là đang nhục nhã trẫm?"
Tô Oanh lắc đầu: "Ta muốn nói với Hoàng thượng rằng, nếu Vương gia có bất kỳ dị tâm nào với Đại Tần, hắn sẽ không quay về."
Khang Trạch Đế lạnh lùng trợn mắt nhìn nàng, nếu Tô Oanh vẫn thuận theo hắn, tâng bốc nói tốt về hắn, có lẽ ông ta sẽ nghi ngờ hai người bọn họ càng sâu hơn, nhưng Tô Oanh thẳng thắn minh bạch nói rõ như vậy, ngược lại làm ông ta thấy yên tâm hơn.
"Tô Oanh, ngươi đừng nghĩ tối nay ngươi giành được vinh quang cho Đại Tần thì trẫm sẽ không trừng phạt sự kiêu căng vô lễ vừa rồi của ngươi."
"Lời thật thì khó nghe, thưa Hoàng thượng."
Khang Trạch Đế hừ lạnh một tiếng: "Được rồi, đi đi đi."
Sau khi Tô Oanh rời khỏi Ngự thư phòng, sắc mặt Khang Trạch Đế liền tối sầm, Tô Oanh này, khó kiểm soát như Tiêu Tẫn, khiến trong lòng ông ta cảm thấy rất bất an.
Khang Trạch Đế gọi tổng quản đại nội đến: "Điều tra xem tình cảm giữa Tề Vương phi và Tề Vương như thế nào."
Tổng quản đại nội cúi đầu đáp lại, sau đó lui ra ngoài.
Sau khi Khang Trạch Đế rời đi, tiệc rượu gần như đồng nghĩa với việc tự do tan cuộc, Tô Oanh không quay lại mà bảo cung nữ truyền lời cho Tiêu Tẫn.
Chẳng mấy chốc, nàng nhìn thấy Tiêu Tẫn dẫn theo hai đứa bé đi ra ngoài.
"Mẫu thân ôm con một cái."
Nhị Bảo vặn vẹo thân mình, từ trên người Tiêu Tẫn tuột xuống, chạy tới trước mặt Tô Oanh, vươn hai tay ra.
Tô Oanh cúi xuống bế cô bé lên: "Đi, về nhà thôi nào."
"Về nhà đi mẫu thân, con không thích Hoàng cung." Nhị Bảo tựa vào vai Tô Oanh khẽ thì thầm.
"Tại sao thế?"
"Bọn họ đều muốn ức hiếp mẫu thân, nói xấu phụ thân!"
Tô Oanh nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé: "Bọn họ 'muốn' là một chuyện, nhưng có thể làm được hay không lại là chuyện khác. Đừng để trong lòng mấy lời của người không quan trọng."
"Mẫu thân hôm nay thật lợi hại."
Một nhà bốn người cười cười nói nói rời khỏi Hoàng cung.
Tiêu Tuyệt nhìn bóng lưng họ rời đi, lông mày nhíu lại thành chữ Xuyên.
"Tô Oanh, nếu như ngươi đã lộ ra bộ mặt thật của mình, làm sao ta có thể thả ngươi về bên cạnh Tiêu Tẫn được!"
Vừa trở lại Vương phủ, sau khi Tiêu Tẫn nhờ Triệu ma ma bế hai đứa nhỏ đi xuống rửa mặt, hắn trở tay liền đóng cửa lại.
Tô Oanh quay người, nhìn thấy Tiêu Tẫn đứng ở phía sau, nàng còn chưa kịp nói chuyện, Tiêu Tẫn đã ôm lấy nàng.
Tô Oanh cau mày, nhưng cũng không lập tức đẩy hắn ra: "Tiêu Tẫn, ngươi đừng ngu ngốc nói với ta là ngươi lại lạnh nha."
Tiêu Tẫn nắm chặt tay nàng hơn: "Tô Oanh, ta hối hận."
"Ngươi hối hận cái gì?"
"Ta hối hận đã đưa ngươi quay về kinh."
Tiêu Tẫn ngẩng đầu, ánh mắt sâu thẳm nhìn nàng: "Vừa rồi nhìn thấy ngươi đối đầu với những người đó, ta rất sợ hãi, sợ ngươi sẽ bị thương, sợ ngươi sẽ xảy ra sự cố, thậm chí ta càng hối hận vì đã không đứng lên khi người Nam quốc mở miệng, để ngươi đi đối phó với những tên đó."
Tiêu Tẫn nói cực kỳ nghiêm túc, nghiêm túc đến mức trong lòng Tô Oanh sinh ra điều gì đó khác thường, cảm giác này giống như ngực bị mèo cào gãi ngứa, khiến lông tóc toàn thân nàng đều dựng cả lên: "Ngươi muốn bảo vệ ta à?"
Tiêu Tẫn trịnh trọng nói: "Muốn."
Lông mi Tô Oanh run rẩy, đây là lần đầu tiên nàng nghe thấy có người nói những lời như vậy với mình, khi còn nhỏ, nàng giống như một cây bồ công anh không có rễ, muốn sống sót, tự bản thân nàng phải tìm cách bén rễ nảy mầm.
Nhưng cây non quá yếu ớt, yếu ớt đến mức nếu ai thổi nhẹ vào thì nàng chỉ có thể vạn kiếp bất phục, cho nên nàng cố gắng sinh trưởng, điên cuồng rèn luyện, lần lượt trổ hết tài năng trong nhà máy luyện hóa tàn khốc đến cực điểm.