Nàng chỉ biết rằng, nàng phải chiến đấu vì điều mình muốn, nàng sẽ xé xác bất cứ ai có ý muốn xâm phạm nàng.
Đồng đội nói, nàng quá tàn bạo, tàn bạo như một cỗ máy treo cổ.
Nàng chính là người như vậy, người khác sợ hãi nàng không kịp, thế nhưng Tiêu Tẫn lại nói muốn bảo vệ nàng.
Loại cảm giác này thực sự rất kỳ diệu.
"Không, Tiêu Tẫn, ta không cần ngươi che chở dưới cánh chim của ngươi, ta thích kề vai chiến đấu với ngươi hơn, ta không phải hoa tơ hồng, thừa dịp ta còn ở kinh thành, nhanh chóng hoàn thành những chuyện ngươi cần làm đi."
Đôi mắt đen láy của Tiêu Tẫn hơi thay đổi: "Ngươi phải rời đi sao?"
Tô Oanh ý thức mình đã lỡ miệng nói ra, nên chỉ đơn giản nói với hắn quyết định của mình: "Ta gần như đã thu thập được của hồi môn. Một khi thu xếp xong tài sản thì chuyện của ta sẽ hoàn thành."
Lúc trước hắn dùng hồi môn của Giang Nguyên thị để dụ dỗ nàng quay về kinh, bây giờ quả nhiên nàng lấy được của hồi môn rồi thì muốn rời đi!
"Hài tử đâu?"
"Dù gì ngươi cũng là cha của chúng."
"Ngươi muốn để chúng ở Kinh thành một mình sao?"
Sao lại gọi là một mình chứ?
"Không phải ngươi cũng ở đây à?"
"Không phải ngày nào ta cũng ở trong phủ để trông bọn chúng, chẳng lẽ đó không phải con của ngươi ư Tô Oanh?" Vẻ mặt của Tiêu Tẫn hiện lên sự lạnh lùng như thể đang tức giận.
"Vậy ta dẫn bọn chúng về thành Thiên Khôi."
Tô Oanh không hiểu, nàng cũng cho hắn chăm sóc con rồi, hắn còn có nỗi lo gì về sau nữa chứ?
"Ngươi, ngươi làm sao vậy?"
Hai mắt Tiêu Tẫn dần đỏ ửng lên: "Vừa rồi ngươi còn nói muốn kề vai chiến đấu với ta, bây giờ ngươi quay ngoắt một cái muốn bỏ ta ở lại rồi rời đi một mình sao?"
Tiêu Tẫn trông rất đáng thương, nhưng vẻ đáng thương của hắn không ảnh hưởng đến Tô Oanh quá nhiều, tuy nhiên ít nhiều gì nàng cũng bị vẻ bề ngoài của nam nhân này mê hoặc rồi.
Dáng vẻ của hắn bây giờ, sao trông cứ như tiểu lang cẩu bị thương vậy?
"Chỉ là một Tiêu Tuyệt mà thôi, ta tin tưởng thực lực của ngươi."
Tiêu Tẫn đột nhiên buông, ánh mắt đầy tịch mịch xoay người lại, bóng lưng cũng hiện lên vẻ cô đơn: "Tô Oanh, có lẽ từ trước đến nay ngươi chưa từng nghĩ đến ta, nếu ngươi thật sự muốn đi thì đi đi, chăm sóc tốt cho con."
Nói xong, hắn cũng không quay đầu lại mà mở cửa phòng rời đi.
Triệu ma ma ở ngoài cửa bị dọa sợ, suýt chút nữa làm vỡ bát trong tay: "Vương, Vương gia, tối nay nghỉ ngơi trong phòng Vương phi hay sao?"
Tiêu Tẫn lạnh lùng đáp: "Không ở đây."
Triệu ma ma nhìn bóng lưng Tiêu Tẫn rời đi rồi khẽ thở dài một cái, cũng không biết Vương gia nói gì với Vương phi mà Vương gia lại bị chọc tức thành như vậy.
"Vương phi, Vương gia sao vậy?" Triệu ma ma đi vào phòng đã nhìn thấy Tô Oanh ngồi trên ghế, lông mày nhíu chặt lại.
Tô Oanh đang rất mơ hồ, thật ra nàng cũng không biết tại sao hắn lại như thế, trông dáng vẻ đau lòng không thôi.
Triệu ma ma thấy nàng mơ hồ nên cũng nặng nề thở ra một hơi: "Vương phi à, sao người lại không hiểu tâm ý của Vương gia vậy chứ?"
Trước đó Triệu ma ma còn cảm thấy chắc Tô Oanh vẫn còn mong nhớ Tiêu Tuyệt, nhưng sau này bà ấy mới phát hiện thứ đồ chơi Tiêu Tuyệt ấy đã sớm không còn trong vòng suy nghĩ của Tô Oanh nữa rồi.
Nàng không hiểu gì cả, tuy nàng lợi hại dùng một quyền là có thể đánh chết một con trâu nhưng lại ngốc nghếch chuyện tình cảm nam nữ lắm, Triệu ma ma thường cảm thấy Tiêu Tẫn có chút đáng thương.
Cho nên hôm nay bà ấy quyết định phải nói chuyện đàng hoàng với Tô Oanh.
"Vừa rồi Vương phi mới nói gì với Vương gia vậy, trông Vương gia đau lòng lắm."
"Cũng không có gì, chỉ nói mấy chuyện ta phải làm sau khi về thành Thiên Khôi."
Triệu ma ma kinh ngạc không thôi: "Vương phi định về sao?"
Tô Oanh gật đầu: "Ta về."