Sau khi phòng tắm đóng lại, Lâm Thù Du chưa kịp thở phào thì cửa phòng lại bị người đẩy ra.
Lâm Thù Du nhìn, đúng là Giang Dương!
Lâm Thù Du thật muốn khóc. Vương phi, người là muốn ta phá hủy trong sạch của tên nhóc này!
"Ngươi vào làm cái gì, nhanh đi ra ngoài đi!"
Giang Dương nhìn khuôn mặt nhỏ ửng hồng của nàng ấy thì tim đập nhanh.
"Vương phi nói thân thể của ngươi không thoải mái nên bảo ta tới giúp."
"Không cần, ngươi mau đi ra ngoài trước, nhanh lên!"
Giang Dương xoa mũi nhưng không đi, tiến lên nói: "Ngươi ngâm nước lạnh lâu sẽ không tốt cho thân thể. Đi ra trước, ta sẽ không làm gì."
Lâm Thù Du nhìn hắn ta, thấy ánh mắt của hắn ta dần trở nên nóng thì nói: "Ngươi chắc chắn không làm gì chứ?"
Sắc mặt Giang Dương nghiêm túc, dáng vẻ chính nhân quân tử.
Lâm Thù Du đồng ý.
Giang Dương tiến lên bế nàng ấy từ trong nước ra. Chỗ bị hắn ta ôm nhanh chóng trở nên nóng.
Lâm Thù Du không nỡ buông tay.
"Ngươi, ngươi đi ra ngoài đi."
Giang Dương định đi ra ngoài nhưng nàng ấy không buông tay.
"Giang Dương!"
Giang Dương ngạc nhiên nhìn nàng ấy, ánh mắt ngây dại: "Ừ!"
"Ta sẽ chịu trách nhiệm với ngươi!" Lâm Thù Du nói rồi xông tới.
Tô Oanh ở ngoài cửa nghe được động tĩnh, khóe môi nhếch lên, chân không nhũn thì nàng không phải người!
Đêm khuya, Tiêu Tẫn ôm hai đứa con đang ngủ say tới phòng bên.
Tô Oanh không đồng ý.
Lý do của Tiêu Tẫn rất đầy đủ: "Không còn là đứa nhỏ hai ba tuổi nữa, sớm muộn gì cũng phải học cách tự lập."
Hay lắm, khiến người ta không thể phản bác.
Hắn tu hú chiếm tổ, nằm chỗ mà hai đứa nhỏ nằm trước đó.
"Chúng ta đã trở lại lâu thế mà Tiêu Tuyệt chưa có hành động gì sao?" Tô Oanh ít khi hỏi tới chuyện này, nàng cảm thấy gia tộc Hoàng hậu của Tiêu Tuyệt là chủ mưu hãm hại Tiêu Tẫn, hắn nên trả thù.
Tiêu Tẫn từ từ nhắm hai mắt lại, vuốt ve đầu ngón tay nàng nói: "Có, cho hắn ta thời gian nếu không sợ là hắn ta không làm được."
"Hiện tại hắn ta muốn làm gì ngươi đều biết sao?"
"Trước đó không biết nhưng giờ biết rồi."
Thật ra chỉ cần lấy mạng của Tiêu Tuyệt thì rất dễ nhưng muốn nhổ tận gốc lực lượng gia tộc nhà mẹ đẻ của hắn ta thì cần chút thời gian.
"Sau khi báo thù, ngươi tính toán thế nào?"
Việc này trước đây nàng không hỏi Tiêu Tẫn vì trước đó Tiêu Tẫn không ở trong kế hoạch lâu dài của nàng.
Hiện tại, hai người đã xác định tình cảm của mình, Tô Oanh cảm thấy có một số việc phải hỏi rõ ràng.
"Nếu ngươi muốn về thành Thiên Khôi thì chúng ta sẽ cùng nhau về còn nếu ngươi vẫn muốn ở đây thì sẽ ở lại." Tiêu Tẫn dần nắm tay nàng trong lòng bàn tay.
Tô Oanh cảm nhận được độ ấm trong lòng bàn tay hắn, nàng dựa vào ngực hắn nhắm mắt nói: "Chờ sau tới khi ngươi báo thù xong thì tính tiếp."
"Được!"
Sáng sớm hôm sau, Vương Túc ở ngoài cửa thông báo, cấm quân có chuyện nên Tiêu Tẫn phải tới xem.
Sau khi Tiêu Tẫn rời đi, Tô Oanh cũng tỉnh dậy.
Triệu ma ma đã bị đưa tới ngoài viện, Lâm Thù Du thì không biết đang mềm nhũn hai chân ở nơi nào, ngoài sân chỉ còn Bạch Sương một mình canh.
Tô Oanh dậy, sau khi tự mình mặc váy thì mở cửa phòng ra.
Cửa phòng mở ra, Lâm Thù Du canh giữ ngoài cửa quỳ xuống trước mặt nàng.
"Vương phi tha tội, nô tỳ biết sai rồi, cầu xin Vương phi tha cho nô tỳ lần này."
Tô Oanh nhìn thấy dấu vết loang lổ trên cổ nàng ấy thì hết giận.
"Lâm Thù Du!"
"Nô tỳ đây!"
"Ngươi thật sự ngủ với Giang Dương sao?"
Lâm Thù Du xấu hổ ngẩng đầu nói: "Vương phi, nô tỳ nhất thời không nhịn được..."
"Ta để Trương Thư Minh chọn cho các ngươi ngày tốt."
Lâm Thù Du ngẩn người: "Nhanh như thế có sao không?"
"Ngươi không vui sao?"
"Không phải nhưng có hơi đột ngột..."
Tô Oanh nói luôn: "Vậy cứ quyết định thế."
"Đa tạ Vương phi!"
Bạch Sương khinh bỉ bĩu môi, khóe miệng Lâm Thù Dù sắp kéo tới mang tai, có thể chú ý biểu cảm không.
Nhưng Lâm Thù Du vẫn xin Tô Oanh một viên thuốc tránh thai.