Đi theo Tô Oanh lâu ngày nên nàng ấy cũng bị ảnh hưởng. Tô Oanh nói khung xương của nàng ấy rất nhỏ, xương chậu quá nhỏ. Sau này thành thân, chuyện sinh đẻ muốn đợi tuổi lớn hơn. Dù thành thân với Giang Dương nhưng nàng ấy cũng không muốn sinh con quá sớm, cũng muốn hầu hạ Tô Oanh thêm hai năm nữa.
Ai làm cho Vương phi thì không thể tách khỏi nàng!
Giang Dương là trẻ mồ côi, lúc Tiêu Tẫn nhập ngũ đã đi theo hắn. Hắn ta muốn thành thân cũng đơn giản, Vương phủ xuất một tờ hôn thư, tới quan phủ đóng ấn là được.
Nhưng trước đó Lâm Thù Du là thiếp thất của Tiêu Tẫn, dù khi ở Lão Hổ doanh đã bị Tiêu Tẫn hưu thư nhưng các thủ tục ở Sở quốc chưa xong.
Tô Oanh gọi Trương Thư Minh tới, việc này giao cho hắn ta đi làm.
Bên này, Tiêu Tẫn cũng tới phủ cấm quân.
"Bên kia truyền tin nói trong kinh thành có một tên trộm Giang Dương đã trộm không ít của quan lại, bọn họ đều tới phủ Kim Triệu Doãn báo án. Hôm nay, Kim Triệu Doãn phát hiện manh mối của Giang Dương, lúc điều tra thì đụng phải cấm quân tuần tra. Cấm quân vừa lúc ngăn bọn họ nên hai bên xảy ra tranh chấp."
Tiêu Tẫn không có biểu hiện gì: "Thương vong như thế nào?"
"Bên cấm quân bị thương bảy, tám người, không quá nghiêm trọng. Nhưng phiền phức là bên quan sai chết một người."
Chết người thì chuyện sẽ không rõ ràng như vậy.
"Hiện giờ, Kinh Triệu Doãn đã tới."
Tiêu Tẫn sải bước đi vào phủ thấy Kinh Triệu Doãn đang chờ ở nội đường, bên cạnh hắn ta là một cỗ thi thể.
Kinh Triệu Doãn nghe thấy tiếng động nên quay đầu lại, thấy Tiêu Tẫn thì tiến lên hành lễ: "Vương gia!"
"Không biết Vương gia có biết rõ diễn biến sự việc không, hiện giờ phủ Kinh triệu doãn của ta đã mất một quan viên, chuyện này phía cấm quân phải có lời giải thích cho hạ quan chứ?"
Tiêu Tẫn liếc nhìn xác chết dưới đất: "Ngỗ tác đã khám nghiệm tử thi chưa?"
Kinh triệu doãn đáp lời: "Đã có người đến xem rồi, phán đoán sơ bộ là do ẩu đả dẫn đến tử vong."
"Vậy là còn chưa làm khám nghiệm chi tiết."
Kinh triệu doãn cau mày, nói: "Các ngỗ tác của phủ Kinh triệu doãn chúng ta đều có đến hàng chục năm kinh nghiệm, không thể sai được."
"Phủ Kinh triệu doãn các ngươi giải quyết vụ án thế nào?" Tiêu Tẫn lạnh lùng nói.
Tiêu Tẫn bảo Vương Túc: "Đi đi, tìm hai người khám nghiệm tử thi đến đây."
"Vâng."
Sắc mặt Kinh triệu doãn không được tốt lắm: "Nếu Vương gia không tin, thì cứ để họ khám nghiệm chi tiết lần nữa là được."
"Những người xảy ra xung đột đâu rồi?"
"Bẩm Vương gia, hiện giờ họ đã được áp giải về phủ Kinh triệu doãn rồi."
"Ừ, vậy thì cứ chờ kết quả khám nghiệm tử thi đã."...
Sau khi Phó Tranh ở phủ Tề vương đủ bảy ngày, người của phủ Trấn Quốc công vẫn không tới.
Dù Phó Tranh không nói gì, nhưng đáy mắt cậu bé đã không thể che giấu được nỗi mất mát.
Sau khi ăn sáng xong, Tô Oanh bảo Bạch Sương chuẩn bị xe.
"Vương phi định đi đâu vậy?"
"Bọn họ đã không tới, ta cũng không thể giam giữ nhi tử của người khác, ta sẽ tự tay đưa thằng bé về."
Phó Tranh nhanh chóng ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Tô Oanh: "Vương phi, ta có thể tự về được."
Tô Oanh cau mày: "Ngươi tự về sao? Vậy những ngày này ăn uống ở Vương phủ, ai tính tiền đây? Những điều ta dạy ngươi, ngươi tưởng đều là tặng không hết sao, đi, chuẩn bị xe."
Phó Tranh mím chặt môi, cậu bé biết, Tô Oanh không thực sự muốn tiền của cậu bé, mà là nàng muốn cho cậu bé một chỗ dựa.
Trước đây cậu bé luôn cảm thấy mình bất hạnh, giờ đây đã có thể gặp được người nhà Tề vương, thật là may mắn biết bao.
"Phó Tranh ca ca, huynh phải đi về rồi sao?" Nhị Bảo níu tay Phó Tranh không buông, bĩu chiếc miệng nhỏ nhắn, giọng nói đầy vẻ nghẹn ngào.
Phó Tranh nắm lấy bàn tay mềm mềm nhỏ xinh của Nhị Bảo, cũng chẳng muốn rời đi một chút nào. Từ nhỏ, cậu bé đã không có ai chịu chơi cùng, ai cũng bảo cậu bé mang mạng hung ác, giết chết cả mẹ đẻ.