Cậu bé cũng không dám lại gần bọn họ nữa, chỉ có Linh Nhi và Tễ Nhi, chỉ có chúng mới chịu lại gần cậu bé mà không câu nệ, không chút xa cách.
"Linh Nhi đừng buồn, ca ca sẽ quay lại tìm muội chơi."
"Thật không?"
"Ừ, thật đó."
Dù Đại Bảo không nói gì, nhưng vẫn lấy một cái túi nhỏ ở trên người, đưa cho Phó Tranh: "Cái này, cho huynh."
Phó Tranh hơi ngạc nhiên, nhìn vẻ mặt kiêu ngạo của Đại Bảo, mắt cũng hơi đỏ lên: "Cảm ơn Tễ Nhi đệ đệ."
Sau khi ăn sáng xong, cho dù hai bé con không nỡ, nhưng tụi nhỏ vẫn chỉ có thể giương mắt trông theo Tô Oanh đưa Phó Tranh lên xe ngựa.
Trên xe ngựa, Tô Oanh rõ ràng cảm nhận được tâm trạng bất an của cậu bé: "Sợ à?"
Phó Tranh ngẩng đầu, mím môi: "Vương phi, ta không sợ họ ngược đãi ta, nhưng ta sợ nhìn thấy ánh mắt ghét bỏ của phụ thân."
Không đứa trẻ nào không khao khát được cha mẹ yêu thương che chở, Phó Tranh cũng vậy.
Tô Oanh chậm rãi cúi người xuống, để Phó Tranh nhìn thẳng vào mắt mình.
Phó Tranh có thể thấy được chính cậu bé với dáng vẻ đầy lo âu trong đôi mắt trong veo của nàng. Phó Tranh nhíu mày, cậu bé không thích nhìn thấy bản thân như vậy chút nào.
"Phó Tranh, hãy rút lại những kỳ vọng tầm thường của ngươi đi, trong phủ đệ rộng lớn kia, điều duy nhất ngươi cần làm là trở nên mạnh mẽ hơn, khi đủ mạnh mẽ, ngươi sẽ thấy, cho dù là phụ thân ghét bỏ mà vứt bỏ ngươi, cũng sẽ nhìn ngươi bằng con mắt khác, nhưng chờ đến lúc đó, ngươi sẽ nhận ra, bất kỳ tình cảm nào đến muộn màng thì đều trở thành thứ rác rưởi."
Phó Tranh không hiểu lắm: "Vương phi có ý là... Chỉ cần ta đủ xuất sắc, phụ thân sẽ thích ta sao?"
"Không, ta chỉ muốn nói với ngươi là, đừng đặt kỳ vọng vào bất cứ ai."
Phó Tranh mím môi, khóe mắt hơi đỏ.
"Chưa nói tới những chuyện khác, nhưng riêng chuyện hắn ta không hay biết gì về những việc Tiểu Chu thị đã làm với ngươi, ngươi cảm thấy hắn ta vô tội sao? Ngươi là nhi tử của hắn ta, nếu hắn ta thực sự quan tâm đến ngươi, làm sao có thể để ngươi lưu lạc tới bước đường này?"
Tô Oanh biết nói những lời này với một đứa trẻ tám tuổi là quá tàn khốc, nhưng nơi cậu bé sống chính là một ổ sói, nếu không trở thành sói đầu đàn, cậu bé sẽ bị xé xác ngay.
"Còn những chuyện sau này, ngươi hãy tự suy ngẫm."
Tô Oanh nói xong, lập tức nhắm mắt lại.
Hai tay của Phó Tranh giấu trong ống tay áo cũng dần siết chặt lại thành nắm.
Phủ Trấn Quốc công cách phủ Tề vương không xa, sau chưa đầy hai khắc, bọn họ đã tới nơi.
Tô Oanh cùng Phó Tranh xuống xe ngựa.
Khi thị vệ tiến lên báo danh tính, những thị vệ canh gác ngoài cổng đều kinh ngạc không thôi, vội vàng vào bên trong thông báo.
Sau khi kết thúc buổi triều sớm, Phó Tuần ăn sáng rồi chuẩn bị đến nha môn, vừa lúc nghe người hầu báo tin Tô Oanh đến.
Phó Tuần thấy được hàm răng mình bất chợt cứng đờ căng thẳng, đến bây giờ, hắn ta mới nhớ ra hôm nay đã tới hạn giao hẹn với Tiêu Tẫn.
"Nàng ta tới làm gì?"
Sắc mặt Tiểu Chu thị rất khó coi, hiện giờ nàng ta mơ thấy ác mộng, toàn là cảnh Tô Oanh đánh người trong đại điện!
"Tề Vương phi nói, nàng ấy đến để đưa đại công tử về."
Phó Tuần nhíu mày, hắn ta không biết Tô Oanh muốn làm gì, nhưng đã đưa người về rồi, hắn ta cũng không thể không gặp, vừa hay hắn ta muốn hỏi thử, tại sao hôm đó Tô Oanh lại động thủ với Tiểu Chu thị.
"Đi, mời Tề Vương phi vào."
Phó Tuần ngồi trên ghế, rõ ràng không có ý định đứng dậy.
Thị vệ lúng túng nhìn Phó Tuần: "Đại lão gia, Tề Vương phi nói, phủ Trấn Quốc công phải có quy củ của phủ Trấn Quốc công."
Bấy giờ Phó Tuần mới giật mình hoàn hồn lại, Tô Oanh muốn hắn ta đích thân ra cửa đón tiếp.
Xét theo thân phân địa vị, hắn ta quả thực phải đi cùng Tiểu Chu thị, nhưng hắn ta không thể nuốt trôi được giọng điệu kiểu đó.