"Phó Tranh, giờ ta với ngươi không còn nợ nần gì nữa, ngươi có sống sót được ở nơi quỷ quái này hay không, là tùy vào năng lực của ngươi, đi đây." Tô Oanh nói rồi, quay người đi mà không chút do dự.
Phó Vấn đứng dậy muốn nói gì đó nhưng bị Trấn Quốc công trừng mắt dọa lui về.
Khoảnh khắc Tô Oanh bước ra khỏi cổng phủ Trấn Quốc công, cánh cổng ngay lập tức đóng chặt lại.
Bên trong phủ Trấn Quốc công vang lên tiếng khóc than om sòm.
Phó Vấn mặt mũi dữ tợn trừng mắt nhìn Phó Tranh, bảo cậu bé quỳ giữa mọi người.
"Đều là tại ngươi, đồ nghịch tử, rốt cuộc là ngươi đã nói gì với nữ ma đầu đó hả, ngươi có biết chính vì ngươi mà tổ phụ của ngươi suýt chút nữa đã bị nữ ma đầu đó làm hại không?"
Phó Tranh quỳ trước mặt mọi người, sống lưng thẳng tắp: "Vương phi không làm gì sai, chỉ là nàng ấy quá mạnh đến mức khiến cho các người sợ hãi mà thôi."
"Ngươi còn dám làm càn!" Phó Vấn giơ tay định tát vào mặt Phó Tranh, lại nghe Trấn Quốc công tức giận quát lớn: "Câm miệng, chính mình vô dụng mà còn trách cứ người khác, còn không mau lùi sang một bên cho ta!"
Trấn Quốc công có uy quyền tuyệt đối trong quý phủ, không ai dám cãi lời ông ta, vừa nghe ông ta ra lệnh, Phó Vấn lập tức rón rén lui sang một bên như con chim cút.
"Công gia à, hôm nay nàng ta tới phá phách như vậy rõ ràng là đã sỉ nhục mặt mũi công phủ ta rồi, chuyện này tuyệt đối không thể bỏ qua được, ông phải đích thân đến trước mặt Hoàng thượng cáo ngự trạng, để Hoàng thượng trừng trị nàng ta thích đáng mới được!" Lão phu nhân bị xước trên mặt, dù đã thoa thuốc nhưng vẫn còn đau nhức, đau đến mức bà ta muốn giết chết Tô Oanh ngay lập tức.
Trấn Quốc công nhăn mặt không đáp lời, chỉ cả giận nói: "Phu nhân lòng dạ hiểm độc xấu xa, còn không mau quỳ xuống!"
Trấn Quốc công quát lớn một tiếng, mọi người trong nội đường đồng loạt giật mình kinh ngạc, phu nhân độc ác ngài nói tới là ai? Không thể là lão phu nhân được chứ?
Tiểu Chu thị rất sợ Trấn Quốc công, nàng ta run rẩy ngẩng đầu lên, đúng lúc đối diện với ánh mắt giận dữ của Trấn Quốc công.
Đầu gối Tiểu Chu thị mềm nhũn, lập tức quỳ xuống: "Công gia bớt giận."
"Cha, phu nhân đã làm sai điều gì, mà người lại muốn khiển trách nàng ấy? Nàng ấy chỉ là một nữ tử yếu đuối, trước đó còn bị Tô Oanh khi dễ..."
Trấn Quốc Công có vẻ hơi thất vọng nhắm mắt lại, khi mở mắt ra lần nữa, đáy mắt đã là một mảnh trong vắt.
"Cho dù Tề Vương phi có lợi hại nhưng tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ mà xuống tay với một nữ nhân vô dụng ở hậu trạch. Chính nàng ta đã làm cái gì, để cho nàng ta tự nói! Năm nay Tranh Nhi cũng đã tám tuổi rồi, vì sao được nuôi dưỡng trong tay ngươi lại giống như một phế vật vô dụng. Mà đến Tề vương phủ chỉ trong bảy ngày ngắn ngủi thì lại hoàn toàn thay đổi, Tiểu Chu thị, ngươi định giải thích chuyện này như thế nào!"
Có như thế nào Tiểu Chu thị cũng không ngờ Trấn Quốc công lại công kích nàng ta vào lúc này, nàng ta đỏ vành mắt nghẹn ngào nói: "Công gia minh xét, là, là con dâu chăm sóc không chu đáo..."
"Hơ! Vẻn vẹn một câu chăm sóc không chu đáo, hay là cố ý khắt khe đây! Cũng do mấy năm nay lão phu sơ sót mới để ngươi làm hại con cháu của phủ Trấn Quốc Công ta đây. Lão phu nghe nói những năm gần đây nó không chỉ không có cơm no, ngay cả một gian phòng đàng hoàng cũng không có. Giờ đây ngươi còn dám ở trước mặt lão phu giả mù sa mưa nói ngươi thương yêu con cái, nước mắt của ngươi lấy ở đâu ra vậy!"
Một tiếng cuối cùng, Trấn Quốc Công gần như tức giận rống lên. Mặc dù tuổi tác của ông ta đã cao nhưng trước đó vẫn luôn phòng thủ ở biên giới, năm nay mới trở về không lâu. Cũng đã từng gặp Phó Tranh, lúc ấy ông ta cũng không thích đứa nhỏ này, quá nhút nhát, làm sao có thể gánh vác được trọng trách to lớn của phủ Trấn Quốc Công. Cộng thêm lý do thoái thác từ Tiểu Chu thị, nên ông ta cũng không nghĩ nhiều.