Chưa từng nghĩ, những việc xấu xa chốn hậu trạch lại xảy ra trên người cháu trai của mình!
Trấn Quốc Công rất tức giận, cũng giận mình nếu như sớm phát hiện, Phó Tranh cũng sẽ không phải chịu hà khắc trong nhiều năm như vậy!
"Cha, có phải việc này có gì đó hiểu lầm không, những năm qua phu nhân đã hết lòng đối với Tranh Nhi, người trong phủ đều rõ như ban ngày."
"Chỉ cần ngươi quan tâm đến con trai của ngươi một ngày thôi, cũng sẽ không nói ra những lời ngu xuẩn này!"
"Cha." Phó Tuần còn có chút không phục.
Trấn Quốc Công trừng mắt nhìn hắn ta: "Sách những năm qua ngươi đọc đều bỏ đi hết rồi à, cái thứ vô dụng! Con của mình mà còn không bảo vệ được, còn có thể trông cậy ngươi làm nên đại sự gì!"
Phó Tuần hoàn toàn ngậm miệng.
Tiểu Chu thị thấy Phó Tuần bị răn dạy mà không dám lên tiếng, cũng sợ hãi run lẩy bẩy.
"Tiểu Chu thị, ta niệm tình ngươi sinh cho phủ Trấn Quốc Công một trai một gái nên ta tạm thời tha cho ngươi một mạng nhưng công phủ này quyết không chứa chấp hạng độc phụ như ngươi. Lát nữa thu dọn hết đồ đạc của Đại phu nhân, đưa đến thôn trang ở ngoài thành, không có mệnh lệnh của ta mà ai dám đón nàng ta trở về, ta sẽ trục xuất ra khỏi gia phả của Phó gia!"
Phó Tuần kinh hãi, trục xuất khỏi gia phả! Đây chính là hình phạt nghiêm khắc mà bao nhiêu năm qua Trấn Quốc Công chưa từng thực hiện.
"Ta cũng trị gia không nghiêm, khiến cho người ngoài chê cười phủ Trấn Quốc Công. Ta sẽ đến quỳ trước từ đường, cầu xin tổ tông tha thứ."
"Công gia." Lão phu nhân lo lắng lên tiếng.
Trấn Quốc Công nhìn về phía bà ta: "Bà không phân biệt được phải trái đúng sai, rõ ràng ở hậu trạch mà làm như không nhìn thấy. Niệm tình nghĩa phu thê nhiều năm giữa chúng ta, ta không phạt bà nhưng nếu lại để cho phủ Trấn quốc công ta xảy ra chuyện bất công như thế này thì cả đời này bà vào trong miếu ăn chay niệm Phật đi."
Lão phu nhân sợ tới mức ngã xuống ghế mà không dám lên tiếng.
"Công gia con biết sai rồi, con thật sự biết sai rồi công gia. Cầu xin công gia tha cho con lần này. Các con còn nhỏ, không thể không có nương." Tiểu Chu thị lấy lại lý trí, kêu khóc cầu xin.
Trấn Quốc Công lại không hề hấn gì, ông ta lạnh lùng trừng mắt nhìn Tiểu Chu thị: "Năm đó, cho ngươi vào cửa cũng là để ngươi chăm sóc Tranh nhi tốt hơn. Ngươi còn là di nương của Tranh nhi, mà lại hà khắc với nó như thế. Trái tim của ngươi ấy à, đã thối nát rồi, đưa xuống đi."
"Công gia tha mạng, Công gia tha mạng!"
Toàn bộ phủ Trấn Quốc Công đều tràn ngập tiếng kêu khóc của Tiểu Chu thị, cũng không ai dám đi ra cầu xin cho nàng ta.
Trấn Quốc Công đứng lên đi tới trước mặt Phó Tranh: "Con đi theo ta."
Phó Tranh đứng dậy theo sau Trấn Quốc Công vào trong từ đường.
Vẻ mặt Trấn Quốc Công đầy nghiêm túc nhìn bài vị, đốt ba cây nhang rồi quỳ gối trước đệm cói.
Phó Tranh cũng đi theo tiến lên quỳ xuống, tước vị phủ Trấn Quốc Công có được là nhờ máu thịt của tổ tiên Phó gia, họ đáng được kính trọng.
"Con có oán hận phủ Trấn Quốc công không?"
Phó Tranh nhìn Trấn Quốc Công thấp giọng nói: "Không hận."
Trấn Quốc Công cắm nhang vào lư hương, đảo mắt nhìn cậu bé: "Đảo mắt một cái mà tiểu tử đã lớn thế này rồi, ta thấy chiêu thức của con khi đối phó với đám thị vệ kia tuy rằng không có nhiều quy tắc nhưng vận khí lại vô cùng thành thạo, đây là Tề vương phi dạy con sao?"
Phó Tranh gật đầu: "Phải, Tề vương phi thật sự rất lợi hại, Tôn nhi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có ngày hôm nay."
Trấn Quốc Công gật đầu: "Con có bằng lòng theo tổ phụ đến biên giới không?"
Phó Tranh kinh ngạc trợn tròn mắt: "Tổ phụ..."
"Biên giới cũng không giống như ở kinh thành, cho dù con có chịu hà khắc ở trong phủ nhưng cũng không cần dãi nắng dầm mưa, mỗi ngày cũng không cần đối mặt với bão cát đầy trời, vậy con có bằng lòng không?"
Phó Tranh kích động nắm chặt hai tay: "Bằng lòng, con bằng lòng!"
Trấn Quốc Công vui mừng gật gật đầu: "Được."...