Vào lúc lâm triều, các triều thần phát hiện sắc mặt Khang Trạch Đế rất khó coi, cũng không ai dám nói một câu nói nhảm nào.
Tuy nhiên cũng có những người không sợ chết, chẳng hạn như Lý đại nhân.
Lý đại nhân đã trực tiếp bới móc chuyện phong lưu giữa Tiêu Tuyệt và Tiểu Giang Nguyên Thị Thạch ở tại triều đường.
"Bệ hạ, Đại hoàng tử thân là hoàng tử lại không tuân thủ lễ nghĩa, lại cùng thê thử của đại thần làm ra chuyện không biết liên sỉ như vậy, vi thần cho rằng chuyện này nhất định phải nghiêm trị."
Sắc mặt Khang Trạch Đế càng khó coi hơn, cũng may hôm nay Tô thừa tướng xin nghỉ bệnh, nếu không ông ta nhất định sẽ xé rách cái miệng của Lý đại nhân ra từng mảnh.
"Tình hình chuyện này như thế nào, ta cần phải tra rõ mới biết được." Khang Trạch Đế không muốn nói ra chuyện xấu hổ như vậy trước mặt nhiều người như vậy.
Nhưng lão đầu gỗ Lý đại nhân lại không vui nói: "Bệ hạ, lúc đó vi thần có mặt ở đó, tận mắt chứng kiến hai người bọn họ không biết liêm sỉ chút nào. Theo luật lệ của nước Sở, hoàng thượng nên bắt hai người đó lại..."
Khang Trạch Đế âm trầm trừng mắt nhìn Lý đại nhân, Lý đại nhân vẻ mặt mơ hồ: "Bệ hạ, vi thần quả thật đã tận mắt nhìn thấy."
"Ta biết ngươi đã nhìn thấy, ta sẽ hỏi rõ ràng, ngươi không nghe hiểu sao." Khang Trạch Đế tức giận rời đi, cũng không quay đầu lại.
Ở ngự thư phòng.
Tiêu Tuyệt quỳ gối trong phòng.
Khang Trạch Đế vừa lên đã cho một bạt tay.
Tiêu Tuyệt bị đánh đến độ mặt lệch sang một bên.
"Nhìn xem ngươi đã làm chuyện tốt gì!"
Khang Trạch Đế tức đến trán nổi gân xanh.
Tiêu Tuyệt rất không phục, nhưng hắn ta không dám lỗ mãng trước mặt Khang Trạch Đế: "Phụ hoàng, nhi thần chỉ là nhất thời bất cẩn bị người ta tính kế, nhi thần cho dù có hồ đồ cũng không dám động đến Thừa tướng phu nhân."
"Nếu ngươi bị người ta tính kế thì chứng tỏ ngươi vẫn rất ngu xuẩn!"
Tiêu Tuyệt không hé răng.
"Chuyện này trẫm sẽ tìm cách đổ lên đầu Tiểu Giang Nguyên Thị, ngươi an phận né đi cho trẫm, nếu lại xảy ra sai lầm gì, trẫm coi như không có đứa con trai như ngươi!"
Tuy Khang Trạch Đế tìm người lau mông cho mình, nhưng Tiêu Tuyệt vẫn không phục, hắn ta vốn bị người tính kế, bọn họ cũng không đi tính sổ với người đã bẫy hắn ta, ngược lại hết lần này đến lần khác trách cứ lên đầu hắn.
Tiêu Tuyệt chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn Khang Trạch Đế dần dần thay đổi.
Ông ta đã năm mươi tuổi rồi mà vẫn bám lấy vị trí đó mãi không chịu buông, đến tận bây giờ vẫn không muốn lập thái tử, hắn ta còn phải đợi đến khi nào?
Tiêu Tuyệt cảm thấy mình không thể đợi thêm được nữa!...
Trong Tề Vương phủ.
Bạch Sương bưng hộp thức ăn vào phòng rồi đặt lên bàn, nhẹ giọng nói: "Vương phi, Tiểu Giang Nguyên thị thắt cổ tự vẫn, còn để lại một bức thư thú tội, nói là nàng dụ dỗ đại hoàng tử, chuốc thuốc hắn. Hoàng thượng hạ lệnh sau này không ai được nhắc lại chuyện này nữa."
Tô Oanh ngẩng đầu lên, thế giới quyền lực quá tàn khốc.
Tiểu Giang Nguyên Thị đương nhiên đáng chết, nhưng Tiêu Tuyệt kia không đáng chết sao?
Kẻ yếu luôn là kẻ bị hy sinh: "Đến cơ hội hưu nàng cũng không cho, ông ta không định vớt vát chút thể diện nào cho phủ Thừa tướng cả."
Quyền thế của phủ Thừa tướng không nhỏ nhưng hắn căn bản không thể chèn ép hoàng quyền. Hoàng thất vừa mở miệng, đừng nói là tiểu Giang Nguyên thị, dù là Tô thừa tướng cũng phải chết.
"Trong khoảng thời gian này các ngươi đừng tuỳ tiện rời khỏi vương phủ, trông nom các tiểu thế tử cho kỹ."
Người như Tiêu Quyết chẳng có bản lĩnh gì đáng kể nhưng lại quen làm ác, nếu không phải coi hắn ta như công cụ nhổ cỏ tận gốc thế lực sau lưng thì bây giờ hắn nào còn nhảy nhót lung tung như vậy.
"Vương phi yên tâm, quản gia đã phái thêm người đến bảo vệ vương phủ, không để ai nắm được cơ hội."