"Không nói mấy chuyện mất hứng này nữa, Lâm Thù Du chuẩn bị đến đâu rồi?"
Mấy ngày nữa là đến ngày vui của Lâm Thù Du và Giang Dương, nghĩ đến đây Tô Oanh vẫn rất mong chờ.
"Tổng quản nói mọi thứ gần như ổn thỏa hết rồi, chỉ chờ đến ngày."
Lâm Thù Du muốn xuất giá từ nhà của Tô Oanh, đêm trước khi xuất giá, Tô Oanh sai người nâng nàng ấy vào nhà, sợ nàng ấy hồi hộp, còn vô cùng chu đáo phái Bạch Sương đi cùng.
Ngày hôm sau, người của vương phủ dậy rất sớm.
Đám Triệu Năng phấn khởi đi đón dâu với Giang Dương.
Hôm nay Tiêu Tẫn và Tô Oanh làm người chứng hôn nên cũng dậy sớm.
Trẻ con thích náo nhiệt, hai đứa nhỏ ăn cơm sáng xong là chạy đến tiền viện hóng chuyện.
Tô Oanh nhìn chữ hỉ và lụa đỏ giăng khắp vương phủ, tâm trạng cũng vui lây. Nàng đột nhiên hơi thích bầu không khí rộn ràng này, cảm thấy quanh mình tràn đầy hơi thở của sự sống.
Khách khứa trong buổi tiệc chiêu đãi hôm nay không nhiều, toàn là chiến hữu ở quân doanh. Tiêu Tẫn ra tiền viện đón tiếp.
Có vài chiến hữu dẫn theo gia quyến, nhưng số gia quyến dám tới gần Tô Oanh, lôi kéo làm thân với nàng không được mấy người.
Tô Oanh ngồi bên cạnh cắn hạt dưa, chờ Giang Dương đón Lâm Thù Du đi rồi mới ngồi lên vị trí cao đường trong hỉ đường ở tiền viện
Bên kia, Lâm Thù Du đang thấp thỏm ngồi trong phòng chờ Giang Dương đến.
Tuy hai người đã sống chung hơn một năm trời ở Bắc Hoang, nhưng nghĩ đến việc sắp gả cho hắn ta, nàng ấy vẫn không khỏi căng thẳng.
Bạch Sương bưng một ít điểm tâm vào phòng: "Ăn lót dạ trước đi."
Lâm Thù Du chỉ bỏ vào miệng một viên kẹo hoa quế: "Bạch Sương, ngươi đừng vội, rất nhanh ngươi cũng sẽ tìm được chốn nương thân."
Bạch Sương không để bụng nói: "Ta vội làm gì, chờ ngươi sinh con đẻ cái, ta chính là cánh tay phải đắc lực nhất của Vương phi, dẫn đầu một đám tùy tùng, uy phong miễn bàn."
Bây giờ Lâm Thù Du quá căng thẳng, không đấu võ mồm với nàng ấy.
Ngoài sân, một chiếc xe ngựa đột nhiên dừng lại, khiến người hầu kẻ hạ ngoài cửa không khỏi nghi ngờ, quy trình đón dâu đâu phải như thế.
Một thân hình mũm mĩm bước xuống xe.
Hai bà thím canh cửa nhìn thấy thế bèn chủ động lên hỏi: "Vị lão gia này có chuyện gì sao?"
Lâm Tân liếc bà ta một cái, nói: "Ta tới đón nữ nhi của ta về nhà."
Hai bà thím đưa mắt nhìn nhau, đều tưởng ông ta tìm lộn nhà.
"Vị lão gia này có lẽ nhầm lẫn rồi, nữ nhi của ông không có ở đây."
Lâm Tân hừ lạnh một tiếng: "Người dợi bên trong chẳng lẽ không phải Lâm Thù Du? Ta là cha nó, bảo nó ra gặp ta."
Hai bà thím không ngờ phụ thân Lâm Thù Du sẽ tìm đến cửa, họ không biết nhiều về tình huống của Lâm Thù Du, toan định vào hỏi thăm xem sao.
"Vị lão gia này xin chờ một lát, để chúng ta vào trước dò hỏi một phen."
Lâm Tân gật đầu, không có ý định xông vào.
Một bà thím trong đó đến phòng ngoài.
"Lâm cô nương, có một người tới nói là cha cô, muốn cô ra gặp ông ấy."
Sắc mặt Lâm Thù Du thay đổi: "Cái gì, cha ta?"
"Phải, người đó ở bên ngoài, nô tỳ không biết nên không dám cho người vào phủ."
"Tuyệt đối đừng để ông ta vào!" Sắc mặt Lâm Thù Du nháy mắt trở nên tái nhợt.
Bạch Sương biết những chuyện Lâm gia đã làm với Lâm Thù Du, nàng ấy nói: "Đừng để họ vào, bảo thị vệ trong viện đuổi đi."
Bà thím thấy sắc mặt hai người không ổn thì vội vàng vâng dạ rồi ra cửa.
Lâm Tân không thấy Lâm Thù Du xuất hiện thì nhăn mặt: "Người đâu?"
"Vị lão gia này, sợ là ngài tìm nhầm nhà rồi, con gái ngài không có ở đây."
Lâm Tân nổi giận, người của ông ta rõ ràng đã thấy Lâm Thù Du đi vào, sao có thể tìm lầm.
"Lâm Thù Du nhất định ở bên trong, ngươi để ta vào."
Hai gã thị vệ tiến lên cản Lâm Tân lại: "Nơi này không có người ngươi muốn tìm, rời khỏi đây ngay!"