"Làm càn, ta chính là Công Bộ thượng thư, ta, các ngươi cũng dám cản?"
Thị vệ mặt không đổi sắc nói: "Mặc kệ ngươi là ai, nếu ngươi dám xông vào, cứ theo tội đột nhập nhà dân mà xét xử!"
"Ngươi, các ngươi giỏi lắm! Được được, nó không ra, ta sẽ đến tận nơi chờ!"
Lâm Tân tức không chịu được, quay trở lại xe ngựa bảo người đánh xe đi đến Tề Vương phủ.
Không lâu sau, cách đó không xa truyền đến một trận ồn ào, là Giang Dương đang dẫn người tới đón dâu.
Ngoài cổng sân vang lên tiếng pháo nổ rung trời.
Giang Dương vui vẻ lên ngựa vào sân đón Lâm Thù Du.
"Sao vậy?" Cảm giác Lâm Thù Du có chút không ổn, Giang Dương hỏi.
Xuyên qua chiếc khăn voan, Lâm Thù Du dáo dác nhìn quanh, không thấy bóng dáng Lâm Tân đâu mới thở ra một hơi: "Không có gì, đừng trễ giờ lành, chúng ta đi nhanh đi."
Sau khi đội ngũ đón dâu của Giang Dương đến bên ngoài vương phủ, đám thị vệ bật lửa đốt pháo, nhất thời tiếng chạy nhảy vỗ tay rung trời.
Giang Dương lòng đầy mong đợi tiến lên đá kiệu hoa, dắt Lâm Thù Du ra.
Hai người đang chuẩn bị vào vương phủ thì một bóng dáng nhanh chóng chen ra khỏi đám người xem náo nhiệt.
"Lâm Thù Du, ngươi đứng lại đó cho ta!"
Lâm Thù Du hoảng sợ, ngơ ngác đứng tại chỗ.
Giang Dương cảm giác được sự sợ hãi của Lâm Thù Du, vô thức nắm chặt tay nàng ấy: "Đừng sợ, có ta ở đây."
Lâm Thù Du nhẹ nhàng đáp lời, nhưng bàn tay run rẩy nắm chặt lấy tay Giang Dương vẫn bán đứng nàng ấy.
Lâm Tân trực tiếp đi đến trước mặt hai người, duỗi tay toan kéo khăn voan của Lâm Thù Du xuống.
Giang Dương nhanh tay hơn, cản ông ta lại.
"Lâm đại nhân muốn làm gì?"
Lâm Tân khinh bỉ liếc mắt nhìn Giang Dương liếc cái: "Đây là chuyện riêng của bản quan và con gái của bản quan, liên quan gì đến người ngoài như ngươi?"
Giang Dương kéo Lâm Thù Du ra sau bảo vệ: "Lâm đại nhân nói đùa, đây là thê tử đã có hôn ước với ta, sao lại không liên quan?"
"Nó vẫn là con gái của ta, Lâm Thù Du, ngươi nói chuyện!"
Cơ thể Lâm Thù Du không khỏi run lên, những chuyện xảy ra ở phủ thượng thư mấy năm nay nảy lên trong lòng nàng ấy, khiến nàng vô thức run sợ.
"Nếu Lâm đại nhân đến đây để uống rượu mừng của chúng ta, ta đây hoan nghênh, nếu ngươi tới để quấy rối, vậy đừng trách người của Tề Vương phủ không khách sáo."
Giang Dương vốn không muốn nảy sinh xung đột trong ngày vui của mình, nhất là đối phương còn là cha ruột của Lâm Thù Du, nhưng nếu Lâm Tân quá phận, hắn ta cũng sẽ không mặc cho ông ta muốn làm gì thì làm.
"Nó là Lâm Thù Du, là con gái của phủ Công Bộ thượng thư ta, năm kia gả cho Tề Vương làm thiếp thất, bây giờ lại muốn gả cho ngươi làm vợ, việc này phủ thượng thư không hề hay biết, rốt cuộc các ngươi đặt phủ thượng thư ở đâu?"
Lâm Tân với tư cách là phụ thân của Lâm Thù Du, ở một phương diện nào đó, Lâm Thù Du bị hưu hay tái giá đúng là phải có sự đồng ý của ông ta, nhưng đời này Lâm Thù Du không muốn gặp bất kỳ người nào của phủ thượng thư nữa, cũng không muốn bén mảng gì đến chỗ quỷ quái kia.
"Hôn sự do Vương gia ban cho, Thù Du cũng đồng ý, chuyện đã rồi đúng là nên thông báo đến phủ thượng thư, là ta sơ sót mong Lâm thượng thư chớ trách, nếu ngài không ngại thì mời vào vương phủ uống một chén rượu mừng."
Lâm Tân lại cười lạnh nói: "Ta không đồng ý gả Lâm Thù Du cho ngươi, Lâm Thù Du, bây giờ ngươi lập tức về nhà với ta!"
Lâm Tân nói rồi toan duỗi tay kéo Lâm Thù Du.
Lâm Thù Du sợ tới mức co rúm sau lưng Giang Dương.
Chuyện này rất nhanh đã truyền vào vương phủ.
Tô Oanh ngồi trước nội đường, chỉ chờ Lâm Thù Du tới lạy nàng, ai ngờ đợi lâu rồi cũng không thấy ai vào.
"Hai người họ sao mà lề mề quá vậy?"
Chốc lát sau, nha hoàn thông truyền chạy đến ngoài cửa: "Vương gia, Vương phi, Công Bộ thượng thư chặn ngay ngoài cổng, nói muốn mang Lâm cô nương về."