Nói đơn giản là, chất độc được cho vào cơ thể Vệ Tư Nguyên giống như rót nước vào bóng hơi, và quả bóng hơi đó đã tồn tại ở đâu đó trong cơ thể cậu ta, chỉ cần quả bóng không vỡ, chất độc sẽ không bắt đầu xâm nhập.
Nhưng bây giờ có vẻ như quả bóng đó đã vỡ, ngay lập tức, chất độc bên trong được giải phóng, bắt đầu ăn mòn lục phủ ngũ tạng của cậu ta.
Chất độc ở trong khoang bụng, từ từ xâm nhập vào các cơ quan, khiến cơ quan nội tạng xuất hiện dấu hiệu suy kiệt, nếu chậm hơn một chút, độc tố lan đến tim và não, thật sự không cứu được nữa.
"Đệ hãy thử nhớ lại xem, trước khi phát bệnh, cơ thể đệ có biểu hiện bất thường gì không?"
Vệ Tư Nguyên nghiêm túc nhớ lại, nghĩ tới tất cả những triệu chứng bất thường dường như bắt đầu từ lần ngã ngựa lúc trước, sau khi ngã, cậu ta cảm thấy bụng rất khó chịu, nhưng đại phu cũng không phát hiện được điều gì, sau đó thì liên tiếp sinh bệnh...
"Bây giờ ta sẽ cố gắng đưa hết chất độc trong cơ thể đệ ra ngoài, lại giải độc cho ngươi, may là chất độc mạn tính, nếu không, đệ đã không thể chịu đựng đến giờ."
Hiểu rõ được tình huống của bản thân, Vệ Tư Nguyên cũng cảm thấy như được sống lại.
"Đa tạ biểu tẩu, nếu không có biểu tẩu, ta thật sự chết cũng không thể nhắm được mắt."
Nhưng vẻ mặt của Tô Oanh vẫn chưa hoàn toàn buông lỏng: "Giờ ngươi vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm, vì chất độc đã ảnh hưởng đến nội tạng, ta còn phải theo dõi xem cơ quan của cậu có thể phục hồi bình thường hay không, bây giờ mới chỉ là khởi đầu."
Vệ Tư Nguyên nghe nói mình chưa hoàn toàn an toàn, không khỏi lo lắng: "Biểu tẩu, ta sẽ chết sao?"
Tô Oanh nhàn nhạt liếc mắt nhìn cậu ta: "Có chết cũng không để đệ chết trong tay ta."
Vệ Tư Nguyên nghẹn lời.
Tiêu Tẫn nói: "Đừng nghĩ lung tung, sẽ không có chuyện gì đâu."
Vệ Tư Nguyên gật đầu.
Trời đã sáng, Tiêu Tẫn phải đến chỗ cấm quân, còn Tô Oanh thì tạm thời ở lại quan sát tình hình của Vệ Tư Nguyên.
Sau khi Tiêu Tẫn đi, Tô Oanh làm cho Vệ Tư Nguyên ngủ say, sau đó đưa cậu ta vào không gian làm kiểm tra thêm.
Tiêu Tẫn vừa tới cấm quân phủ nha, đã thấy một đội quan sai đứng ngoài cửa.
Tiêu Tẫn vừa đi tới, binh lính cấm quân lập tức cất lời: "Vương gia, Kinh triệu doãn đại nhân lại đây, nói là cấm quân cần cho phủ Kinh triệu doãn một lời giải thích."
Chân mày Tiêu Tẫn nhíu lại: "Đã có kết quả khám nghiệm tử thi rồi?"
"Vâng, đã có rồi, là Kinh triệu doãn đại nhân mang kết quả khám nghiệm tới."
Tiêu Tẫn khẽ gật đầu đi vào.
Thấy Tiêu Tẫn đến, Kỷ đại nhân lập tức hung hăng tiến tới: "Vương gia, bây giờ đã có kết quả khám nghiệm tử thi, người chết do tác động từ bên ngoài dẫn đến xuất huyết não, trước khi phát sinh xung đột với cấm quân, trên người quan sai đã chết không có thương tích bên ngoài nào khác. Giờ Vương gia không thể bao che cho bọn cấm quân động thủ nữa chứ?"
Tiêu Tẫn nhận lấy kết quả khám nghiệm xem một chút, rồi nói: "Nếu đã là lỗi của họ, Kỷ đại nhân cứ đưa bọn họ đi đi, việc này bản vương cũng sẽ tâu lên Hoàng thượng."
Kỷ đại nhân lại nói: "Được, sau khi thẩm vấn, hạ quan sẽ tâu lại kết quả lên Hoàng thượng."
Nói xong, Kỷ đại nhân đã dẫn người rời đi.
Vương Túc cau mày: "Vương gia, rõ ràng người đó bị kim bạc phá rối, loạn não đến chết, sao đến tay hắn ta lại thành xuất huyết não?"
Ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Tẫn khẽ nâng lên: "Không có kẻ nào quan tâm quan sai đó chết thế nào cả." Họ chỉ cần mượn lấy đó để cắn hắn, mà hắn, sẽ thành toàn cho họ.
"Hắn ta đã động thủ, bảo người của chúng ta chuẩn bị một chút đi."
"Thuộc hạ hiểu rõ."...
Khi Tô Oanh đưa Vệ Tư Nguyên từ không gian ra ngoài, sắc trời đã tối.
Nàng đã dùng cả một ngày để kiểm tra tình trạng Vệ Tư Nguyên, rồi tiêm thuốc giải độc hiệu quả nhất cho cậu ta. Khi ra khỏi không gian, cậu ta đã hoàn toàn không còn nguy hiểm tính mạng nữa.