Tô Oanh nghiền thuốc thành bột, chia thành nhiều phần bằng nhau, sau đó lại dặn dò người hầu chờ khi nào Vệ Tư Nguyên tỉnh lại thì cho hắn uống thuốc.
Khi Tô Oanh chuẩn bị rời đi thì Vệ Tư Nguyên tỉnh dậy.
"Biểu tẩu..."
Vệ Tư Nguyên liếm liếm môi, tưởng sẽ rất khó chịu, nhưng kì lạ thay, thân thể cậu ta đã nhẹ nhàng đi không ít, cậu ta hơi kinh ngạc nhìn Tô Oanh.
Tô Oanh nói: "Chất độc trong người đệ đã được thanh lọc gần hết, nội tạng cũng đang phục hồi." Phải công nhận, khả năng hồi phục của tên nhóc này rất tốt, ban đầu nàng còn tính toán, sớm nhất cũng phải đến ngày mai cậu ta mới tỉnh lại được.
"Nghĩa là... không sao rồi?"
Vệ Tư Nguyên vẫn thấy hơi khó tin, cảm giác hạnh phúc đến quá đột ngột.
Tô Oanh ừ một tiếng: "Đúng vậy, ta đã để lại thuốc cho ngươi rồi, ba ngày tới ngươi chỉ được ăn đồ lỏng, nước cơm gì đó là được, còn lại thì đừng ăn vội, chờ đến khi đi ngoài được bình thường, mới chuyển sang ăn cháo đặc hơn một chút, 3 ngày nữa ta sẽ quay lại kiểm tra."
Tô Oanh hướng dẫn rất tường tận, người hầu đi theo chăm sóc Vệ Tư Nguyên đều nghiêm túc ghi nhớ thật kỹ.
Sau khi xác nhận không còn vấn đề gì, Tô Oanh rời đi.
Xe ngựa chậm rãi lăn bánh ra khỏi hẻm nhỏ, phố phường bên ngoài tối đen, ban đêm ở kinh thành, ngoại trừ đường lớn, những nơi khác gần như không có người.
Tô Oanh ngồi trong xe, cũng không biết bây giờ Tiêu Tẫn đã về phủ chưa.
Giữa lúc những tấm rèm xe lay động, Tô Oanh thoáng thấy một bóng người lướt qua, nàng lập tức nhíu mày.
"Dừng xe."
Người đánh xe lập tức dừng lại.
"Vương phi, có chuyện gì sao?"
Tô Oanh nhảy xuống khỏi xe ngựa: "Ngươi đợi ở đây, ta đi một lát sẽ quay lại ngay."
Còn chưa dứt lời, Tô Oanh đã đuổi theo hướng bóng người kia, rời đi mất.
Đường phố tối om, Tô Oanh mới vừa đuổi tới một chiếc ngõ nhỏ thì không thấy người đâu nữa.
Nàng dừng bước, tập trung nghe ngóng xung quanh, rất nhanh đã nghe thấy tiếng bước chân nhè nhẹ vang lên từ phía sau.
Nàng quay trở lại, đi qua một giao lộ thì phát hiện ra bóng dáng kia.
Tô Oanh không áp sát quá gần, người kia nhìn trông có vẻ bối rối, nhưng vẫn chưa phát hiện ra nàng.
Sau khi Tô Oanh đi theo người nọ vòng vo qua nhiều ngõ ngách, đến một con hẻm cực kỳ tối tăm, đột nhiên người nọ dừng bước.
Ông ấy gõ cửa viện trước mắt.
Một lúc sau, cửa viện mở ra và ông bước vào.
Tô Oanh theo ông ấy ra ngoài sân, nghe thấy động tĩnh sau cửa thì trèo lên tường sân. Ở trên tường sân, nàng có thể nhìn thấy có hai bóng người đang đi vào trong.
Cơ thể Tô Oanh nhẹ nhàng đáp xuống đất, nàng nhanh chóng đuổi theo.
Tòa nhà này không lớn, hơn nữa vô cùng yên tĩnh, đi suốt đoạn đường không thấy một bóng người.
Hai người đi tới một gian phòng thắp đèn, đối phương bèn đẩy cửa ra để người nọ đi vào.
Tô Oanh quan sát xung quanh, trực tiếp xoay người vọt lên mái hiên, cẩn thận nhấc một viên ngói lên để xem xem chuyện gì đang xảy ra trong nhà.
"Ông bạn già, lâu rồi không gặp, không ngờ ta còn được gặp ngươi ở kinh thành." Người nói chuyện là một gã đàn ông trung niên hơi tròn trịa, lúc này hắn ta nửa châm chọc nửa khinh thường nhìn người vào nhà.
"Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"
Gã đàn ông cười xòa một tiếng: "Ông bạn nói gì vậy, lúc trước ta cũng sợ ngươi bị người hãm hại, sau khi ngươi bị mang đi không lâu ta cũng rời đi, ta vẫn luôn muốn tìm cơ hội giải thích rõ ràng với ngươi."
"Hừ, bớt giả nhân giả nghĩa, nói đi, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"
Nụ cười của gã đàn ông càng sâu hơn: "Ngươi cũng biết, năm đó nương nương cũng vì điểm tâm kia mới xảy ra chuyện, ngươi nói xem, để chủ tử của ngươi biết việc này, hắn có thể lấy mạng của ngươi hay không?"
"Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì!"