Trương Cảng nhìn Hạ Thủ Nghĩa, vừa lòng cười: "Ta biết Hạ huynh đệ là người thức thời, đi, ta dẫn ngươi đến gặp chủ tử có thể biến ngươi trở thành một kẻ giàu nứt đố đổ vách trong nay mai."
Trong lúc nói chuyện, Trương Cảng lấy ra một cái túi vải màu đen tính đội lên đầu Hạ Thủ Nghĩa.
Hà Thủ Nghĩa lộ ra vẻ mặt không vui, nghiêng người né tránh: "Ngươi muốn làm gì? Chủ nhân của ngươi còn có cái gì không thể cho người khác biết?"
Trương Cảng cười nói: "Không có gì, có vài việc kỳ thật không biết gì càng tốt cho ta và ngươi hơn, đội vào đi, đừng nghĩ lung tung."
Hạ Thủ Nghĩa muốn từ chối, nụ cười trên mặt Trương Cảng lại dần dần trở nên dữ tợn, ông ấy không nói thêm gì nữa, mặc để hắn ta đội mũ trùm đầu lên cho mình.
Trương Cảng gọi hai người tới, một trái một phải lôi Hạ Thủ Nghĩa lên một chiếc xe ngựa.
Khoảnh khắc xe ngựa đi ra, Triệu Năng dẫn người âm thầm đi theo.
Triệu Năng dẫn người theo đuôi một đường, phát hiện đối phương lái xe lang thang bên ngoài một vòng rồi lại về trước cửa nhà, chỉ là mang Hạ Thủ Nghĩa xuống rồi đưa ông ấy vào một gian phòng khác mà thôi.
Trương Cảng và Hạ Thủ Nghĩa đi vào thì không ra nữa.
Triệu Năng lặng lẽ trốn trên mái hiên, nếu hắn ta nhớ không lầm, trong phòng này không có người ngoài, nhưng hắn ta lại nghe thấy giọng nói của ba người.
Triệu Năng khẽ xốc lên mái ngói để tìm hiểu, sau khi xốc mái ngói lên thì phát hiện rằng tầm nhìn ở dưới mái ngói là điểm mù, chính xác hơn là nơi mà hắn ta không thể nhìn thấy.
Triệu Năng chỉ có thể đậy mái ngói lại, đợi đến khi hắn ta tìm được đúng vị trí và chuẩn bị kiểm tra thì phát hiện phía sau vang lên tiếng động.
Hắn ta nhanh chóng quay đầu lại, nhìn thấy là tiếng động phát ra từ ám vệ, ám vệ ra dấu tay với hắn ta, ra hiệu có người đi về phía bên này.
Triệu Năng chỉ có thể rời đi trước.
Chờ đến khi Triệu Năng quay lại lần nữa thì Trương Cảng đã mang theo Hạ Thủ Nghĩa rời khỏi tòa nhà.
Trương Cảng vẫn dẫn theo Hạ Thủ Nghĩa đi dạo một vòng trên đường cái, cuối cùng xe ngựa dừng lại ở một ngã tư đường.
Hạ Thủ Nghĩa xuống xe ngựa thì Trương Cảng lên xe rời đi.
Triệu Năng để ám vệ đi theo Hạ Thủ Nghĩa, chú ý xem phía sau có ai theo dõi hắn ta hay không, còn mình thì dẫn theo mấy người đuổi theo Trương Cảng.
Hạ Thủ Nghĩa tự mình đi về Vương phủ.
Sau khi hồi phủ, Hạ Thủ Nghĩa gặp thoáng qua Trương Thư Minh, Trương Thư Minh liếc mắt nhìn hắn ta một cái, chỉ cho một cái ánh mắt ra hiệu rồi quay người rời đi.
Hạ Thủ Nghĩa cũng không lập tức đi vào báo cáo tình hình với Tô Oanh, mà lại lập tức quay về phòng ngủ của mình.
"Cốc, cốc, cốc"
Vào canh ba, có ba tiếng cốc cốc vang lên.
Bóng dáng Hạ Thủ Nghĩa xuất hiện ở trong phòng của Tô Oanh.
Bóng dáng của Hạ Thủ Nghĩa gần như được giấu ở trong bóng tối: "Vương gia, Vương phi, ngày hôm nay đối phương đã ra nhiệm vụ, ba ngày sau, bọn họ muốn ta dẫn vương phi tìm sơn trong chùa ở ngoài thành."
Tô Oanh ngồi ở trên giường, bóng người trên giường ở phía sau rèm lúc sáng lúc tối: "Sau đó thì sao?"
"Bọn họ nói sẽ bố trí mai phục ở bên kia để bắt được vương phi."
"Bắt ta? Muốn lấy mạng ta?"
"Suy đoán ý nghĩa từ trong lời nói của Trương Cảng thì có lẽ là có ý định này."
Đối phương muốn bắt nàng, muốn mạng của nàng, nàng cảm thấy đây đều là những chuyện trong phạm vi hợp lý.
"Vương phi muốn đi sao?"
"Đương nhiên là đi rồi, bọn họ có dự định như vậy thì một là hoàn toàn chắc chắn rằng có thể bắt được ta, hoặc là đang muốn thử thách xem có dùng ngươi được hay không, ta đi xem sao."
Hạ Thủ Nghĩa thấy Tô Oanh quyết định cũng không nói thêm gì: "Vâng."
"Ngươi không được lộ ra bất kỳ kẽ hở nào, đọ sức với bọn hắn cho tốt là được."
"Ta đã rõ."
Sau khi nói rõ mọi chuyện thì Hạ Thủ Nghĩa rời đi.
"Vì để phòng ngừa vạn nhất, đến lúc đó ta sẽ đi cùng với ngươi."