"Ngươi đi theo ta, ngộ nhỡ lúc đó bọn họ dùng kế điều hổ ly sơn, trong kinh xảy ra chuyện gì thì ngươi cũng không có cách nào xử lý ngay lập tức được, ngươi ở lại trong thành khá là ổn thỏa."
Tiêu Tẫn lại nhăn mày: "Được, ta sẽ cho người âm thầm đi theo ngươi."
Tô Oanh cũng không từ chối, miễn cho hắn quá lo lắng.
"Được."
Sáng sớm hôm sau, Triệu Năng đi theo dõi Trương Cảng trở về.
"Vương gia, tối hôm qua, sau khi Hạ Thủ Nghĩa và Trương Cảng tách ra thì thuộc hạ đã đuổi theo cả một đường, phát hiện hắn ta đi vào một nhà dân, chỉ là sau khi hắn ta đi vào thì chưa từng thấy đi ra, thuộc hạ lo lắng bị phát hiện nên chỉ dám canh giữ ở ngoài sân, nhưng vẫn không phát hiện có người đi ra, sau hừng đông thì thuộc hạ để cho ám vệ tiếp tục bảo vệ, còn mình thì về trước."
Tiêu Tẫn "Ừ" một tiếng: "Hôm qua ngươi có nghe thấy bọn họ nói cái gì sao?"
Triệu Năng cau mày: "Lúc bắt đầu, Trương Cảng cho người trùm đầu Hạ Thủ Nghĩa và để hắn ta ở bên ngoài đi vòng một vòng sân rồi lại quay về chỗ ban đầu, sau đó thuộc hạ nghe thấy tiếng nói chuyện của ba người, khi muốn nhìn rõ đối phương thì ám vệ phát hiện ra dị thường nên thuộc hạ rời đi, lúc quay lại thì mấy người Hạ Thủ Nghĩa đã đi ra."
"Đây là đang đề phòng chúng ta, có thể là trong nhà Trương Cảng có mật đạo, ngươi tìm cơ hội đi vào điều tra một phen."
"Thuộc hạ đã rõ."
"Vương Gia, thuộc hạ nhận được tin tức nói rằng vài ngày nữa Mã Vương sẽ về kinh, nói là vì chúc thọ cho Thái hậu."
"Hoàng thượng hạ chỉ à?"
"Không phải, là Mã Vương chủ động dâng thư xin được về kinh."
"Ồ?"
Sau khi Mã Vương đến đất phong, không có chiếu lệnh thì cũng sẽ không về kinh, nhưng khi có chiếu lệnh thì hắn ta cũng sẽ nghĩ cách kéo dài việc trở về nếu có thể, sinh nhật của Thái Hậu đều được diễn ra hàng năm, vì sao hắn ta không về sớm hơn?
"Để cho bọn họ tập trung thu thập tin tức bên thành của Mã Vương, theo dõi Mã Vương có hành động khác là gì hay không."
"Thuộc hạ đã rõ."
Tiêu Tẫn đứng phía trước cửa sổ, chắp hai tay sau lưng nhìn mấy gió trôi trên bầu trời vần, đôi mắt đen hơi sa sầm.
Xem ra là có đôi tay liên tục muốn khuấy đục vũng nước ở kinh thành rồi.
Sau ba ngày, Tô Oanh ăn điểm tâm xong thì chuẩn bị đi về Tầm Sơn tự.
Tối hôm qua, Hạ Thủ Nghĩa đã truyền tin cho Trương Cảng, báo tin cho hắn ta rằng hôm nay Tô Oanh ngày hôm nay sẽ tới.
Ngày hôm nay, Tiêu Tẫn không đi đến nha môn của cấm vệ quân, mà là đang ở quý phủ cùng hai đứa bé.
"Mâu thân, khi nào thì ngươi trở về vậy?" Đại Bảo thấy Tô Oanh phải đi thì hỏi một câu.
"Mẹ đi đốt nén hương, cầu xin Phật tổ phù hộ, sẽ trở về nhanh thôi."
Vẻ mặt Đại Bảo ngạc nhiên, mẹ tin Phật từ khi nào vậy?
Tô Oanh nghênh ngang lên xe ngựa rời đi trong ánh mắt ngạc nhiên của Đại Bảo.
Tiêu Tẫn trực tiếp dẫn theo hai đứa bé đến Luyện Vũ Tràng, kiểm tra hiệu quả luyện tập của bọn họ trong khoảng thời gian này.
"Vương gia, phủ Trấn Quốc Công phái người đưa thiếp mời lại đây, nói là buổi trưa muốn mời Vương Gia qua phủ một chuyến." Người hầu cầm thiếp mời đưa đến trước mặt Tiêu Tẫn .
Tiêu Tẫn nhận lấy thiếp mời nhìn một chút, phía trên đúng là chữ viết tay của phủ Trấn Quốc Công, Trấn Quốc Công nói rằng ngày mai hắn ta phải dẫn theo phó tranh đi tới biên quan, hi vọng trước lúc rời đi có thể ăn bữa cơm với hắn.
Thực ra trên thiếp mời không chỉ có một mình Tiêu Tẫn , mà là một nhà bốn người của Tiêu Tẫn .
Tiêu Tẫn nhìn thiếp mời, hơi cau mày, thay vì nói Trấn Quốc Công là sư phụ của hắn, thì chi bằng nói rằng hắn cảm thấy ông ta giống như là một phụ thân nghiêm khắc của hắn trong một thời gian dài, mặc dù hắn chưa từng nhắc đến trước mặt ông ta.