Tô Oanh không định truy đuổi đám người kia nữa, bây giờ nàng rất nóng lòng muốn biết tình hình trong thành.
Vì có thể sớm vào thành, Tô Oanh thả ngựa ra khỏi xe, trực tiếp cưỡi ngựa phi vào thành.
Trở lại vương phủ hỏi thì mới biết Tiêu Tẫn và hai đứa trẻ đã đi phủ Trấn Quốc công, nhưng vừa rồi Tiêu Tẫn đã cho người trở về vương phủ điều động đội ngũ đi phủ Trấn Quốc công.
Tập trung đội ngũ đi phủ Trấn Quốc công nhất định là vì đã có chuyện gì xảy ra.
Tô Oanh xoay người phi ngựa đến phủ Trấn Quốc công.
"Tề Vương phi..." Thị vệ giữ cửa Tề Vương phủ nhìn thấy Tô Oanh tới liền tiến lên hành lễ.
Tô Oanh vội vàng tung người xuống ngựa: "Xảy ra chuyện gì? Tại sao Vương gia lại điều đội ngũ tới?"
"Thưa Vương phi, là tiểu quận chúa biến mất ở phủ Trấn Quốc công."
Linh Nhi mất tích!
Đồng tử của Tô Oanh đột nhiên co rút lại, chết tiệt!
Tô Oanh hỏi được chỗ Tiêu Tẫn, lập tức chạy đến đó.
"Mẫu thân, phụ thân là mẫu thân tới." Đại bảo trước phát hiện Tô Oanh đến.
Tiêu Tẫn quay lại, nhìn thấy Tô Oanh trầm mặt đi tới.
Không biết sao, Tiêu Tẫn cảm thấy sống lưng ớn lạnh.
"Rốt cuộc là sao? Tại sao Linh Nhi lại mất tích?"
Mày Tiêu Tẫn nhíu chặt: "Lúc ấy Linh Nhi bọn họ chơi ngoài viện, ta và Trấn Quốc công ở bên trong quan sát, sau đó con bé nói đi nhà xí, rồi biến mất không thấy tăm hơi."
Mắt Tô Oanh tối sầm, quay đầu nhìn Trấn Quốc công, đôi mày điểm chấm trắng của Trấn Quốc công hơi nhíu, nhìn Tô Oanh ho khan một tiếng nói: "Chuyện này là phủ Trấn Quốc công sơ sót, lão phu nhất định tìm ra người cho các ngươi, các ngươi yên tâm."
Tô Oanh hít sâu một hơi, bình ổn trái tim hoảng loạn.
Lúc này nàng không thể loạn, nhất định phải bình tĩnh mới được.
Nhưng nhịp tim dồn dập đã bán đứng sự bình tĩnh của nàng.
Tiêu Tẫn cảm giác được cảm xúc khác thường của Tô Oanh, nắm chặt tay nàng: "Đừng nóng, nhất định sẽ tìm được!"
Tô Oanh nhắm mắt lại, cố gắng đè nén trái tim hoảng loạn, đây là lần đầu tiên sau khi đến thế giới này, lần đầu tiên tim đập nhanh đến phát điên, giống như khi đó nàng phải trơ mắt nhìn bảo mẫu rời đi, nỗi kinh hoàng đó lần nữa bao vây lấy nàng.
"Tiêu Tẫn, Linh Nhi nhất định sẽ không có chuyện gì."
"Nhất định!" Ánh mắt Tiêu Tẫn vô cùng kiên định.
Lòng bàn tay Tiêu Tẫn đều là mồ hôi lạnh, tâm trạng của hắn không hề nhẹ nhàng hơn Tô Oanh là bao, chẳng qua lúc này, hắn nhất định phải bình tĩnh, tuyệt đối không được tự loạn trận tuyến.
Mà lúc này, ở trong viện Tiểu Chu thị phủ Trấn Quốc công, Phó Quân nhìn Nhị Bảo bất tỉnh, đáy mắt là khoái cảm báo thù!
Sau khi Tiểu Chu thị bị đưa đi, gian viện này liền bỏ trống, sau khi ông ta bắt được người, ông ta liền giấu người trong một ngăn bí mật trong tủ quần áo, ngăn bí mật đó là Phó Quân vô tình phát hiện ra, giấu ở nơi đó, cho dù Tiêu Tẫn lật tung phủ Trấn Quốc công cũng không thể tìm được.
Phó Quân tính toán, chờ sau khi đám người Tiêu Tẫn rời đi, ông ta lại mang người đi, như vậy sẽ không ai biết được, người là do ông ta bắt đi!
Tiêu Tẫn, Tô Oanh, không phải các ngươi cảm thấy mình rất lợi hại sao, bây giờ ta bắt con gái các người đi, các ngươi có thể làm gì!
Phó Quân tưởng tượng đến bộ dáng sốt ruột của Tiêu Tẫn, cười hả hê.
Tiền viện.
Tô Oanh nghe Tiêu Tẫn kể lại cặn kẽ chuyện đã xảy ra.
Tiêu Tẫn chắc chắn sẽ không lừa gạt nàng, dựa theo thời gian Tiêu Tẫn nói mà tính, khẳng định người vẫn còn ở trong phủ Trấn Quốc công, chỉ là vẫn không tìm được.
Tô Oanh híp mắt nói: "Khẳng định có chỗ nào bị sót, chúng ta chia nhau đi tìm, chàng tiếp tục lục soát tiền viện, ta đến hậu viện xem."
Tiêu Tẫn là nam nhân, hậu viện công phủ, nơi ở phụ nhân tiểu thư hắn không thể vào, chỉ có thể để cho nha hoàn lục soát, chỉ sợ có chỗ sơ sót.