Tiêu Tẫn gật đầu, dẫn theo Đại Bảo tìm kiếm ở tiền viện.
Tô Oanh đang định đi hậu viện, Phó Tranh cũng theo tới: "Ta đi cùng Vương phi."
Tô Oanh không cự tuyệt, Phó Tranh là người công phủ, quen thuộc rất nhiều nơi.
Nàng dẫn Phó Tranh bắt đầu lục soát một gian viện gần đó.
Viện này của Nhị thiếu phu nhân phủ Trấn Quốc công, Nhị thiếu phu nhân thấy Tô Oanh khi lục soát không cố ý lật tung đồ đạc, trong lòng dễ chịu hơn chút.
Tô Oanh thậm chí tìm cả dưới gầm giường, nhưng vẫn không có phát hiện gì.
Nhị thiếu phu nhân thấy Tô Oanh tìm xong mới tiến lên nói: "Vương phi yên tâm, thiếp và tiểu quận chúa không thù không oán, tuyệt đối sẽ không giấu người."
Tô Oanh chỉ nhàn nhạt liếc nhìn nàng ta nói: "Tốt nhất là không có." Nói xong, liền dẫn Phó Tranh rời đi.
Tô Oanh tiếp tục đi, đến một gian viện.
Phó Tranh nhìn gian viện kia nói: "Gian viện này là chỗ ở lúc trước của Tiểu Chu thị, sau khi nàng ta bị đưa đi thì bị bỏ trống."
Tô Oanh ừ một tiếng, đẩy cửa đi vào.
Bên trong phòng, Phó Quân nghe động tĩnh, vội vàng đứng dậy giấu Nhị Bảo vào trong tủ quần áo, sau đó đứng lên, quay đầu nhìn đám người Tô Oanh đang tiến vào.
Trong nháy mắt nhìn thấy Tô Oanh, trong mắt Phó Quân thoáng qua vẻ hốt hoảng, nhưng hắn rất nhanh tỉnh táo lại.
"Tề Vương phi tới nơi này làm gì?"
Tô Oanh nhìn lướt qua trong phòng một vòng, sau khi Tiểu Chu thị bị đưa đi, đồ đạc trong phòng hẳn là chưa bị động tới, bày trí trong phòng vẫn còn tinh xảo, không giống như được dọn dẹp.
"Con gái của bản phi mất tích ở phủ Trấn Quốc công, bây giờ đến tìm người."
Phó Quân cười nói: "Có lẽ tiểu quận chúa ham chơi chạy đến đâu đó, hạ quan vẫn luôn ở đây, không thấy tiểu quận chúa tới, hay là Vương phi tìm nơi khác xem."
Tô Oanh phớt lờ ông ta, tự tìm kiếm trong phòng.
Bày biện trong phòng Tiểu Chu thị nhìn qua là thấy hết, nơi duy nhất có thể giấu người chỉ có gầm giường và tủ.
Tô Oanh đến trước giường kiểm tra, nhưng không phát hiện được gì, sau đó tầm mắt rơi trên chiếc tủ phía sau lưng Phó Quân.
Phó Quân thấy vậy, trong lòng hồi hộp.
"Vương phi, hạ quan biết giữa người và hạ quan có chút hiểu lầm, nhưng uy hiếp tiểu quận chúa chính là trọng tội, hạ quan sẽ không ngu xuẩn đến mức tự hủy tương lai..."
Tô Oanh đứng trước mặt ông ta, tầm mắt lại rơi vào chiếc tủ phía sau lưng ông ta: "Tránh ra."
Phó Quân đứng yên không động: "Vương phi đây là cố ý đối nghịch với phủ Trấn Quốc công chúng ta, ta thấy tiểu quận chúa căn bản không hề mất tích ở phủ Trấn Quốc công, mà là bị các ngươi cố ý giấu đi, vu oan cho Trấn Quốc công... !"
Phó Quân còn chưa nói hết lời, đã bị Tô Oanh đẩy ngã lăn ra đất.
Phó Quân ngã, đau đến mắng nhiếc.
Tô Oanh đưa tay mở tủ y phục, bên trong đều là y phục của Tiểu Chu còn chưa mang đi.
Trong tủ thoáng đãng, không thể giấu được người.
Tô Oanh mắt lạnh liếc Phó Quân, xoay người đi tìm gian viện khác.
Phó Quân thấy Tô Oanh không phát hiện bí mật trong tủ, thở phào nhẹ nhõm.
Đến khi Tô Oanh rời khỏi viện, Phó Quân mới từ dưới đất đứng lên: "Hừ, tiện nhân!"
Phó Tranh đi theo Tô Oanh tới một gian viện, nhưng cậu bé đột nhiên nghĩ đến cái gì, nói với Tô Oanh: "Vương phi, ta đi nơi khác tìm."
Tô Oanh không nghĩ nhiều, gật đầu, tiếp tục lục soát viện.
Sau khi Phó Tranh rời khỏi viện, liền trở về viện của Tiểu Chu thị.
Phó Quân vừa mới đóng tủ y phục lại, đã nhìn thấy Phó Tranh quay lại.
Phó Quân cảnh giác nhìn cậu bé: "Tiểu tử thúi khuỷu tay hướng ra ngoài này, người không biết còn tưởng ngươi là con trai Tề Vương đấy!"
Sắc mặt Phó Tranh căng thẳng: "Mới vừa rồi Vương phi đến tìm người, có một chỗ quên tìm."
Ánh mắt Phó Quân tối sầm lại: "Tiểu tử ngươi nói bậy bạ gì đó."