"Đúng vậy, tiểu quận chúa, Vương gia ở ngay phía trước, chúng ta dẫn người đi tìm Vương gia."
Hai người nói xong là nhanh chóng tiếp cận họ.
Phó Tranh nhận ra có điều gì đó không ổn, vội vàng đẩy Nhị Bảo sang một bên: "Linh nhi, muội chạy mau!"
Nói xong, cậu bé lập tức lao về phía hai người.
Hai người kia bất ngờ không kịp đề phòng bị Phó Tranh đâm một cái, đau đớn rên rỉ.
Nhị Bảo không chạy mà lao về phía trước và nhấn nút tạo sóng xung kích.
Với một tiếng "rầm", một người trong số họ bị đánh bật ra ngoài.
"Ta mới không sợ đám người xấu như các ngươi!" Nhị Bảo nhặt một hòn đá trên mặt đất ném vào chân người còn lại.
"A!"
Người đàn ông kêu lên đau đớn.
Phó Tranh nhân cơ hội dùng vai đánh mạnh vào bụng hắn ta.
"Phụ thân, mẫu thân..." Nhị Bảo há miệng hô to.
Tiêu Tẫn ở cách đó không xa đột nhiên ngừng lại, chăm chú lắng nghe tiếng động cách đó không xa.
"Phụ thân..."
Con ngươi của Tiêu Tẫn co lại, sau khi xác định được phương hướng của giọng nói, hắn nhanh chóng chạy về phía đó.
Nhưng khi hắn chạy tới nơi đám người Nhị Bảo đang đứng thì lại không thấy bóng người đâu, chỉ có hai nam nhân đang ngã trên mặt đất rên rỉ.
"Tha mạng... Tha mạng..."
Tiêu Tẫn kéo hắn ta lên khỏi mặt đất: "Người đâu, bọn họ đâu!"
Nam nhân run rẩy nói: "Không, không biết, không biết... A!"
Tiêu Tẫn ném nam nhân xuống, nhanh chóng kiểm tra tình huống xung quanh, ở phía tây phát hiện một chiếc giày của Nhị Bảo.
"Chết tiệt!"
Thân hình Tiêu Tẫn khẽ chuyển động, hắn đuổi theo dấu vết mà đối phương để lại, .
Tiêu Tẫn đuổi tới giữa sườn núi, ở trên vách núi giữa sườn núi, một bóng người màu đỏ đập vào mắt, trên mặt hắn ta đeo một chiếc mặt nạ quỷ quái, một tay cầm một đứa trẻ, đứa trẻ bị hắn ta giơ lên, chỉ cần hắn ta buông tay, hai đứa trẻ sẽ rơi xuống núi.
"Phụ thân, phụ thân cứu mạng, phụ thân..." Nhị Bảo vừa thấy Tiêu Tẫn đã hét lên cầu cứu.
Con ngươi của Tiêu Tẫn co lại, hắn lạnh lùng nhìn nam nhân: "Ngươi muốn làm gì?"
"Phái Hồng Ma của chúng ta chẳng qua chỉ là cầm tiền của người ta thì giải trừ tai họa cho người ta mà thôi, đối phương muốn mua mạng của Tề vương." Nam nhân mặc áo đỏ, Sở Mạc đá con dao găm dưới chân về phía Tiêu Tẫn.
"Tề Vương dùng con dao này để tự sát, ta thả bọn họ đi."
Phó Tranh giãy giụa, hét lên: "Không, không thể... Vương gia không cần, không cần lo cho ta... Ta, ta không sợ... Ngài, ngài cứu, cứu Linh nhi, cứu Linh nhi muội muội. . ."
"Phụ thân, không muốn, Linh nhi không muốn phụ thân bị thương, phụ thân..."
Tiêu Tẫn cúi người nhặt dao găm lên, không chút do dự đâm vào bả vai của mình, máu đỏ tươi chảy xuống dọc theo con dao găm lạnh như băng, Sở Mạc như là bị kích thích rất mạnh, phấn khích đến mức đôi mắt cũng đỏ lên.
Tiêu Tẫn cau mày: "Thả một đứa trẻ ra trước."
Sở Mạc cười lạnh một tiếng, trực tiếp ném Phó Tranh qua.
Tiêu Tẫn bay về phía trước và ôm lấy Phó Tranh, ngay khi Sở Mạc không kịp phản ứng, Tiêu Tẫn đã nhanh chóng đặt Phó Tranh xuống, rót nội lực mạnh mẽ vào con dao găm trong tay và đánh về phía Sở Mạc.
Con ngươi của Sở Mạc co rút lại, trong mắt hiện lên vẻ tức giận, quay người ném Nhị Bảo xuống núi.
Tiêu Tẫn lao tới và tóm lấy chân Nhị Bảo.
Sở Mạc nhìn thấy thì cười lớn: "Không nghĩ tới đường đường là Tề Vương mà cũng có một ngày rơi vào trong tay ta."
Sở Mạc rút thanh kiếm bên hông ra đâm về phía Tiêu Tẫn, Tiêu Tẫn nên không kịp tránh, một nhát này đâm trúng bả vai bên kia của hắn.
Ngay khi hắn ta rút thanh kiếm lạnh ra và định tấn công lần nữa, Tiêu Tẫn đã kéo Nhị Bảo đứng dậy, ôm vào lòng ngực rồi đá một cái vào ngực hắn ta!
"A!"
Sở Mạc không cam lòng, nhanh chóng tiến lên muốn tiếp tục ra chiêu, nhưng lại vô tình nhìn thấy có người đang đi tới hướng này.
"Tiêu Tẫn!"
Tô Oanh hét lên và lao tới.
Sở Mạc thấy tình thế không ổn, xoay người bỏ chạy.