Khi Tô Oanh đến, Sở Mạc đã chui vào trong rừng, nàng không đuổi theo mà chạy đến trước mặt Tiêu Tẫn, nhìn người hắn đầy máu với vẻ mặt cực kỳ khó coi.
"Mẫu thân..." Nhị Bảo thấy Tô Oanh thì lập tức bật khóc thành tiếng.
Tô Oanh ôm lấy Nhị Bảo, trái tim cũng sắp tan nát: "Linh Nhi, đừng khóc, mẫu thân tới rồi, thế nào rồi có bị thương hay không?"
Nhị Bảo lắc đầu: "Linh Nhi không bị thương, là phụ thân, phụ thân bị thương oa oa..."
Tô Oanh ôm lấy Nhị Bảo, quỳ xuống xem xét tình hình của Tiêu Tẫn.
"Thế nào rồi?" Bởi vì mất máu quá nhiều, sắc mặt Tiêu Tẫn đã có chút trắng bệch.
Tô Oanh từ trên người lấy ra mấy sợi vải nhanh chóng băng bó vết thương của Tiêu Tẫn để cầm máu.
Lúc Tiêu Tẫn nhìn thấy Tô Oánh, lập tức thở phào nhẹ nhõm: "Không có việc gì."
Tô Oanh thả Nhị Bảo xuống, lấy ra một viên thuốc từ trong người đưa cho hắn uống: "Xuống núi trước."
Cấm quân cũng đuổi theo, Tô Oanh bảo bọn họ dùng cành cây làm một cái cáng cứu thương mang Tiêu Tẫn xuống núi, còn mình thì bế hai đứa nhỏ.
Dưới chân núi, Trấn Quốc Công đã chạy tới.
Hai ngày nay lực chú ý của ông ta đều ở việc tìm kiếm Nhị Bảo, cũng phát hiện Phó Tranh mất tích, nhưng chỉ là cho rằng cậu bé đi theo Tô Oanh đi tìm người, sau đó Tiêu Tẫn bảo người báo cho ông ta biết, ông ta mới biết cậu bé cũng bị bắt cóc, Trấn Quốc Công lo lắng chạy tới.
Trấn Quốc Công thấy Tiêu Tẫn bị nâng xuống, sắc mặt thay đổi: "Vương gia làm sao vậy?"
Tô Oanh nói: "Bị đâm hai nhát, nâng hắn lên xe ngựa trước, ta muốn xử lý cho hắn."
Trấn Quốc Công gật đầu, nhận lấy đứa bé trong tay nàng để chăm sóc.
Tô Oanh đỡ Tiêu Tẫn lên xe ngựa.
Do mất máu quá nhiều nên Tiêu Tẫn đã bất tỉnh.
Tô Oanh lấy một mảnh vải che mắt hắn lại, sau khi đóng cửa xe lại đưa hắn vào không gian để xử lý.
Hai vết đâm ở phía trước và phía sau của Tiêu Tẫn rất sâu, cũng không biết đối thủ là ai, lại có thể làm hắn bị thương như vậy, may mắn là không bị thương ở chỗ hiểm, chỉ cần làm tốt việc cầm máu và việc khâu vết thương lại là được, không phải là vấn đề lớn.
Tuy nhiên, để hắn mau chóng khôi phục, Tô Oanh vẫn truyền máu cho hắn.
Sau khi máu được truyền và sắc mặt của hắn trông khá hơn một chút, nàng mới đưa hắn ra ngoài.
Tô Oanh đẩy cửa xe ra nhảy xuống.
Trấn Quốc công vẫn chờ ở bên ngoài: "Thế nào rồi?"
Tô Oanh nói: "Không có gì đáng ngại, trở về chăm sóc tốt là được."
Trấn Quốc công gật đầu nói: "Xin Tề vương phi khám cho đứa nhỏ Tranh nhi kia, trên người nó cũng có không ít chỗ bị thương..."
"Người ở đâu? Dẫn ta đi xem."
Hai đứa trẻ được Trấn Công bố trí ở trên một chiếc xe ngựa, Phó Tranh nằm trong xe, sắc mặt thoạt nhìn không tốt lắm, Nhị Bảo thì nhăn mặt cậu bé.
Nghe thấy tiếng động, Nhị Bảo ngẩng đầu lên nhìn Tô Oanh: "Mẫu thân, Phó Tranh ca ca bị thương, mẫu thân mau khám cho Phó Tranh ca ca."
"Đừng nóng vội, để mẫu thân nhìn xem." Tô Oanh lên xe ngựa, kiểm tra mạch đập của Phó Tranh, từ tình trạng mạch đập có thể thấy không có vấn đề gì lớn, chỉ là có chút suy yếu.
Tô Oanh mở áo choàng ra xem vết thương thì phát hiện xương cẳng chân trái của cậu bé có chút trật khớp.
Trật khớp xương không phải là chuyện khó chịu bình thường, nhưng đứa trẻ này thậm chí còn không kêu một tiếng, kiên cường đến mức khiến người ta đau lòng.
Tô Oanh đưa tay sờ đùi của cậu bé, khi cậu bé không có bất kỳ phản ứng nào thì cử động tay, xương cốt lập tức trở về vị trí cũ.
Phó Tranh rên rỉ, còn tưởng rằng chờ đợi chính mình chính là cơn đau vô tận, nhưng không ngờ sau cơn đau nhẹ kia, cơn đau trên chân đã hoàn toàn thuyên giảm.
"Vương phi..."
"Xương của ngươi sai vị trí, ta đã đặt lại chúng cho ngươi, bây giờ đã không sao rồi."
Phó Tranh ngơ ngác gật đầu: "A, vâng, đa tạ Vương phi."