Tô Oanh thấy, dù cô bé khóc để sưng mắt nhưng vẫn kiên cường lau khô nước mắt, thì rất vui mừng.
"Được, tuy nhiên căn bản của con không tốt như ca ca, vậy nên mẫu thân vẫn sẽ dạy con luyện khí trước đã."
Tô Oanh bảo Bạch Sương đi lấy một cái đệm hương bồ, để Nhị Bảo ngồi lên trên sau đó dạy cô bé vài cách hít thở và điều tức.
Tô Oanh dạy cô bé xong, khi chuẩn bị đi kiểm tra tiến độ của Đại Bảo, thì thấy Tiêu Tẫn rời khỏi phòng.
"Từ lúc sinh ra, Linh Nhi đã rất yếu ớt, không học được những chiêu thức quá mạnh."
Tô Oanh cũng nhận ra điều đó, khi luyện tập căn bản, Đại Bảo tiến bộ rất rõ ràng, còn Nhị Bảo lại không như thế.
"Có võ công nào phù hợp với cô bé nhưng không cần quá mạnh không?"
"Có."
Tô Oanh nhướng mày: "Cái gì?"
"Khinh công, chỉ cần vận khí, cũng có thể khiến thân thể uyển chuyển nhẹ nhàng, học cũng không quá khó."
Tiêu Tẫn nói rồi tung lá rụng dưới đất, lá rụng bị gió thổi bay lên trời, mũi chân hắn hơi chạm xuống đất, sau đó dừng trên cột đá ở hành lang.
Tô Oanh thấy cả người Tiêu Tẫn bay lên trời như chim nhạn, sau đó mũi chân hắn chợt dẫm lên những phiến lá rụng rồi đạp lên nóc nhà.
Tô Oanh nhìn những phiến lá rụng vẫn đang lơ lửng trên không trung, thế mà chỉ cần đảo mắt, Tiêu Tẫn đã quay về bên cạnh nàng.
"Nếu học thành thạo khinh công này, mặc dù không thể đánh, thế nhưng vẫn có thể dễ dàng chạy trốn."
Nhìn bóng người nhẹ nhàng của Tiêu Tẫn, Tô Oanh cảm thấy cách này không tồi. Đến lúc đó, nàng chỉ cần thêm chút thuốc dưới chân Linh Nhi, rồi học thêm một thời gian nữa, chắc hẳn sẽ có thể phòng thân.
Ba mươi phút sau, Tô Oanh gọi mọi người vào nhà ăn ăn sáng, một nhà bốn người vừa mới ngồi xuống, thì có người hầu báo Trấn Quốc Công tới rồi.
Tiêu Tẫn chỉ đành đặt đũa, rồi sai người mời Trấn Quốc Công đến tiền viện.
Tiêu Tẫn vừa đi Trấn Quốc Công đã đến, ông ta còn xách theo một người. Người này bị đánh đến mặt mũi bầm dập, nếu không nhìn kỹ, thật sự không nhận ra đây chính là Phó Tuần.
Ngay khi thấy Phó Tuần, đáy mắt Tiêu Tẫn phát ra sát khí vô cùng mãnh liệt. Đợi khi Trấn Quốc Công đến gần, hắn mới hơi thu lại sát khí.
Trấn Quốc Công ném Phó Tuần xuống đất như một miếng vải rách, sau đó ông ta phất trường bào rồi quỳ xuống trước mặt Tiêu Tẫn.
Tiêu Tẫn nhíu mày, Trấn Quốc Công cũng coi như một nửa cha của hắn, cái quỳ này hắn không nhận nổi.
Hắn nghiêng người, tránh cái quỳ này: "Công gia đứng lên đi, ông không phải người làm sai."
Gương mặt Trấn Quốc Công căng thẳng: "Đúng, người làm chuyện ngu xuẩn đó không phải lão phu, thế nhưng lão phu lại sinh ra một tên không bằng súc sinh như vậy, nên lão phu cũng có trách nhiệm. Hôm nay lão phu mang tên ngu xuẩn này đến đây, chỉ muốn cầu xin Vương gia tha mạng cho hắn ta. Coi như nể mặt tình nghĩa lúc trước của lão phu và Vương gia."
Trấn Quốc Công nói rồi lấy trong người ra một cành mận gai vừa thô ráp vừa lớn, tự đánh đòi nhận tội với Tiêu Tẫn.
"Lão phu không biết xấu hổ, chỉ cần giữ mạng được cho hắn ta, dù Vương gia có đánh thế nào, lão phu cũng không hề oán hận."
Tiêu Tẫn nhìn Trấn Quốc Công, lông mày nhíu chặt, sau khi hắn liếc sang Phó Tuần đang quỳ rạp dưới đất, sát ý dưới đáy mắt lập tức nổ tung.
Hắn cầm cành mận gai, quất mạnh lên người Phó Tuần.
"A!"
Phó Tuần lập tức đau đớn hét to: "Tha mạng, xin Vương gia tha mạng, ta, ta không dám nữa, không dám nữa đâu..."
Mặc kệ hắn ta xin tha thế nào, cành mận gai trong tay Tiêu Tẫn cũng chẳng định dừng lại.
Vẻ mặt Trấn Quốc Công vô cùng căng thẳng, hai tay ông ta nắm chặt. Kể cả có tức giận vì sự ngu xuẩn của người kia thế nào đi chăng nữa, thế nhưng hắn ta cũng là con trai ông ta. Giờ ông ta ông ta cũng rất khó chịu khi chỉ có thể trơ mắt nhìn con trai mình bị đánh, tuy nhiên hắn ta xứng đáng!
"Bốp bốp bốp." Một roi rồi lại một roi.
Tiếng xin tha của Phó Tuần cũng yếu dần.