Mãi cho đến khi hắn ta không phát ra bất cứ âm thanh nào nữa, Tiêu Tẫn mới từ từ dừng lại, hắn ném cành mận gai xuống đất.
"Một hơi thở này là ân cứu mạng năm đó ta nợ Công gia. Sau này chúng ta không ai nợ ai."
Khóe mắt Trấn Quốc Công đỏ ửng, đập đầu thật mạnh vói Tiêu Tẫn: "Đa tạ Vương gia đã tha cho hắn ta một mạng."
Nói xong, Trấn Quốc Công đứng dậy, vác Phó Tuần chỉ còn một hơi thở dưới đất dậy. Khi quay người đi, bóng lưng cao lớn của ông ta cứ như vừa già đi rất nhiều, ngay cả sống lưng cũng còng xuống.
"Vương gia, Công gia tặng rất nhiều thứ, nói cảm ơn Vương gia đã cứu cháu trai mình."
Vẻ mặt Tiêu Tẫn không hề thay đổi, hắn chỉ thản nhiên trả lời: "Nhận đi."
"Vâng."
Khi Tiêu Tẫn quay về viện, mấy người Tô Oanh vẫn chưa ăn no, hắn ngồi xuống cạnh Tô Oanh, cầm bánh bao bắt đầu ăn.
Tô Oanh nhìn hắn, nàng rất tò mò khi thấy một chút lệ khí ở giữa hai hàng lông mày của hắn: "Làm sao thế?"
"Ta tha cho Phó Tuần."
Vẻ mặt Tô Oanh hơi thay đổi: "Buông tha cho hắn ta dễ dàng sao?"
"Để lại một hơi thở."
Tô Oanh ăn một thìa cháo, vẻ mặt không hề thay đổi: "Ranh giới cuối cùng của ta đó là hắn ta phải biến thành một kẻ tàn phế."
Nhị Bảo từng nói, người bắt cóc cô bé là Phó Tuần, hắn ta nên chết!
Nhưng còn quan hệ với Trấn Quốc Công, thế nên khiến nửa đời sau của hắn ta biến thành một kẻ tàn phế nửa sống nửa chết là ranh giới cuối cùng của nàng.
Khi ra tay, Tiêu Tẫn đã đánh đứt gân tay gân chân của hắn ta, kể cả không tàn phế, hắn ta cũng sẽ rất khó sống.
"Ừ."
Vì chuyện của Phó Tuần nên bữa cơm này của họ vô cùng im lặng.
Hai đứa trẻ cũng nhận ra bầu không khí không đúng, nên trên bàn cơm chúng ngoan ngoãn không hề hé răng.
Sau khi ăn no, Tiêu Tẫn giao nhiệm vụ luyện tập cho Đại Bảo, còn Tô Oanh dẫn Nhị Bảo đến một căn phòng trống khác.
Nhị Bảo hơi tò mò: "Mẫu thân, chúng ta phải làm gì đây?"
"Hôm nay mẫu thân dạy con phân biệt dược liệu."
Nói rồi, Tô Oanh bảo Bạch Sương đi lấy mười mấy loại dược liệu trông gần giống nhau vào phòng.
Nhị Bảo tò mò nhìn những dược liệu này: "Mẫu thân, đây đều là dược liệu sao?" "Đúng vậy, hôm nay ngoài luyện khí và học chữ, con còn phải phân biệt được những loại dược liệu này."
Tô Oanh cầm một cây dược liệu, kiên nhẫn giảng giải cho Nhị Bảo. Lúc trước Sở Vân dạy hai anh em học, Nhị Bảo luôn hơi mất tập trung. Thế nhưng khi nghe Tô Oanh giải thích đặc điểm và tác dụng của từng loại dược liệu, cô bé nghe rất chăm chú, còn hăng hái hỏi rất nhiều câu hỏi.
Tô Oanh đều kiên nhẫn giải đáp tất cả.
Trong phủ Tề Vương vô cùng tốt đẹp và bình yên, thế nhưng rất nhiều phủ khác đều bao trùm trong bầu không khí lo lắng.
Trong thiên lao.
Tiêu Tuyệt vẫn luôn không hiểu rõ, sao hộp đựng bộ long bào kia lại xuất hiện trong phủ của hắn. Rõ ràng hắn đã bảo Trương Thư Minh giấu chiếc hộp này trong hậu viện của Tiêu Tẫn!
Đúng vậy, sau khi biết Tiêu Tẫn mời Trương Thư Minh về vương phủ, hắn đã tìm người âm thầm mua chuộc hắn ta, để hắn ta truyền tin trong phủ Tề Vương cho hắn. Trương Thư Minh cũng đã làm theo.
Chẳng lẽ Trương Thư Minh vẫn luôn làm gián điệp hai mang, từ lúc bắt đầu hắn ta đã lừa hắn?
Càng nghĩ, Tiêu Tuyệt càng nghĩ trường hợp này có khả năng rất lớn.
"Đồ chó thiến chết tiệt, đợi sau khi bổn điện rời khỏi đây, nhất định phải cho ngươi một bài học!"
Mặc dù bây giờ đang bị nhốt trong đại lao, thế nhưng Tiêu Tuyệt không lo rằng mình sẽ thật sự bị chém đầu.
Hắn biết rõ ràng phủ thái phó cần hắn sống, vậy nên họ sẽ dùng tất cả mọi cách để cứu hắn ra ngoài!
Đợi sau khi rời khỏi đây, hắn nhất định sẽ băm xác người phủ Tề Vương thành nghìn mảnh!
Màn đêm buông xuống.
Tô Oanh dỗ hai con ngủ sau đó mới quay về phòng.