Tiêu Tẫn mặc trung y trắng như tuyết, ngồi nghiêng trên giường, vì vết thương trên vai, nên tay hắn không quá linh hoạt.
"Chàng muốn làm gì?"
Nghe vậy Tiêu Tẫn chẳng hề ngẩng đầu: "Ta cảm thấy vết thương hơi ướt, không biết có nứt ra không?"
Tô Oanh nghe vậy bước lên cởi trung y cho hắn, để lộ băng gạc quấn quanh vết thương, quả nhiên bên trên có một khoảng đỏ thẫm, vết thương đã thấm.
Nàng qua quýt cắt băng vải, để lộ vết thương trên vai hắn. Vết thương đã được khâu lại nên không sao, có lẽ khi di chuyển đã tràn máu: "Để ta bôi thuốc lại cho chàng, mấy hôm này vai phải giữ nguyên, đừng làm bậy."
Tô Oanh vừa mới xử lý xong vết thương, đã bị hắn kéo vào trong ngực.
Tô Oanh nhướng mày nhìn ngọn lửa sâu trong mắt hắn: "Vai chàng không thể động đậy."
"Eo và chân đều không sao."
"Lượn."
Ngày Tiêu Tuyệt bị xử trảm, từ sáng sớm, Tô Oanh đã bảo Bạch Sương đặt trước một sương phòng tốt nhất ở đài quan sát bên cạnh.
Sáng sớm, nàng để lại hai đứa trẻ cho Tiêu Tẫn rồi đi ra khỏi phủ.
Tô Oanh cảm thấy bản thân vẫn là người rất thích không khí náo nhiệt, đặc biệt là khi thấy quan sai áp giải Tiêu Tuyệt ngồi trong xe tù đi ngang qua, không khí sôi nổi ồn ào như vậy khiến nàng hào hứng hẳn lên.
Nàng ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, tay còn cầm một nắm hạt dưa vừa rang xong, vẫn còn hơi bốc khói, kết hợp với khuôn mặt xui xẻo ủ rũ đó của Tiêu Tuyệt, nàng cảm thấy hạt dưa trong miệng càng thơm hơn.
Đường phố từ sớm đã chật kín người dân đến vây xem, họ không thể ngờ được, lần đầu tiên mình nhìn thấy Đại Hoàng tử lại đúng vào lúc hắn ta bị chém đầu.
Khoảnh khắc bị đưa lên pháp trường ấy, cuối cùng Tiêu Tuyệt cũng có chút hoảng loạn.
Tình hình phát triển không đúng chút nào!
Sao mẫu hậu bọn họ vẫn chưa đến cứu hắn ta vậy?!
Nhìn Thượng thư bộ Hình ngồi trên ghế, sắc mặt Tiêu Tuyệt càng trở nên khó coi hơn.
Thượng thư bộ Hình nhìn sắc trời một chút, xác định đã gần đến thời điểm, lập tức lấy thẻ lệnh ra ném xuống đất: "Chém ngay!"
Lưỡi đao dài trong tay đao phủ phản chiếu ánh sáng bạc lạnh lẽo.
Tiêu Tuyệt kinh hoàng trợn tròn mắt, ngay lúc đao phủ vung tay lên, một mũi tên màu đen bay tới, chuẩn xác đâm trúng vào lưỡi đao.
"Cạch!" một tiếng, thanh đao bị mũi tên kia bắn trúng, lùi về phía sau.
Lúc này, một tốp người che mặt ẩn nấp trong đám đông bỗng nhiên rút kiếm xông tới.
Thượng thư bộ Hình thấy thế thì lập tức ra lệnh cho quan binh tiến lên ngăn lại.
Hai bên giao chiến kịch liệt.
Tô Oanh nhìn đám đông hỗn loạn, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt, người của phủ Thái phó giữ bình tĩnh tốt thật, đợi đến tận hôm nay mới ra tay.
Xem ra đám người che kín mặt kia có vẻ đều là cao thủ, chẳng bao lâu sau, phe quan binh đã có chút không địch lại được.
Đám người che mặt thừa lúc hỗn loạn, kéo Tiêu Tuyệt vào giữa đám đông, đám đông lộn xộn đó lại càng cản trở tiến độ truy kích của quan binh.
Thấy đã đủ rồi, Tô Oanh ném nắm hạt dưa vào trong đĩa, quay người đi xuống lầu.
Hôm nay nàng ra ngoài một mình, có điều, nếu giờ đã ra ngoài rồi thì cũng quyết định thuận đường ghé qua tiệm của mình xem thử.
Tô Oanh rẽ qua ngõ nhỏ cạnh quán trà, đang chuẩn bị đi sang một con đường khác thì lại thấy vài người che mặt đang hộ tống Tiêu Tuyệt chạy đến phía này.
Tiêu Tuyệt trông thấy Tô Oanh trước tiên, ánh mắt hai người chạm nhau, vẻ mặt Tô Oanh thoáng khựng lại, bất chợt dừng bước.
Nhóm người che mặt thấy Tô Oanh đứng phía trước, còn tưởng nàng đang chặn đường, cảnh giác đến mức tóc gáy cũng dựng lên.
Tô Oanh nhàn nhạt liếc mắt nhìn bọn chúng: "Không muốn chết thì cút đi."
Nhóm người che mặt hết sức ngạc nhiên, không ngờ Tô Oanh lại tha cho bọn chúng?
Tiêu Tuyệt cũng không ngờ Tô Oanh lại không hề có ý định ra tay, lẽ nào nàng vẫn còn giữ tình xưa với hắn ta sao?