Tiêu Tuyệt nhìn Tô Oanh bằng ánh mắt đắm đuối chứa đầy tình ý, nếu không phải đang chạy trối chết thoát thân, hắn ta thực sự muốn chạy đến bên cạnh nàng đáp lại.
Nếu Tô Oanh biết hắn ta nghĩ gì, chắc chắn sẽ không nhịn được mà móc mắt hắn ta ra!
Nếu không phải nàng định xem tiết mục chó cắn chó, nàng đã khiến cho hắn ta hối hận vì không thể chết dưới tay đao phủ luôn cho rồi.
Tiêu Tuyệt vừa cùng nhóm người che mặt rời đi, không lâu sau quan binh đã đuổi theo đến nơi.
Có điều quan binh cũng không chú ý đến một nữ nhân như Tô Oanh, chỉ lao thẳng qua bên cạnh nàng.
Tô Oanh ra khỏi ngõ nhỏ, quay người đi về cửa hàng của mình, dọc đường lại đi ngang qua đủ loại cửa tiệm đa dạng rực rỡ màu sắc trên phố, Tô Oanh vẫn không nhịn được ham muốn mua sắm của mình, bây giờ nàng đã có bạc, không thể kiểm soát được khao khát muốn trao đổi mua bán đồ đạc trong không gian!
Từ trước đến nay nàng vốn luôn là mẫu người hành động, khi lướt ngang qua một cửa tiệm nữa, cuối cùng vẫn bước vào.
Nàng dùng cả một buổi sáng chỉ để đi dạo hết một con phố, gần như đi đến tiệm nào, chưởng quỹ ở đó cũng đều tươi cười tiễn nàng ra cửa, nàng mới chịu thỏa mãn thu tay rút lui.
Sau khi cất hết đồ vào không gian ở địa điểm chỉ định, Tô Oanh mới quay lại đường cái.
"Cứu mạng với, cứu mạng... A!"
Tô Oanh chưa đi được bao xa, bỗng nhiên có một nữ tử yếu ớt mảnh mai ngã sấp xuống dưới chân nàng.
"Thứ nữ nhân thối tha kia đừng vội sợ hãi, xem lão tử bắt được mày rồi có muốn lấy mạng mày không!"
Sau lưng nữ tử, có vài tên lỗ mãng đang nhanh chóng đuổi theo.
Nữ tử nọ thấy chúng đuổi tới nơi, hoảng sợ níu chặt làn váy của Tô Oanh: "Phu nhân cứu mạng, phu nhân cứu ta với, van xin phu nhân..."
Nữ tử liên tục dập đầu lạy Tô Oanh, bộ dạng hết sức đáng thương.
Chẳng mấy chốc sau, mấy tên lỗ mãng nọ đã chạy tới, túm tóc nữ nhân lôi dậy rồi tát một cái vào mặt nàng ta: "Thứ nữ nhân thối tha không muốn sống này, còn dám chạy à, xem tao không đánh chết mày!"
Nữ tử kia hét lên thảm thiết, ánh mắt van xin vẫn luôn hướng về phía Tô Oanh: "Phu nhân cứu ta, ta van xin phu nhân người..."
Động tĩnh lớn như vậy thu hút nhiều người tò mò vây xem, nhưng bọn họ nhìn thấy mấy tên lỗ mãng côn đồ kia thì cũng chẳng có mấy người dám lên can thiệp.
Thấy nữ tử nọ sắp bị đám nam nhân kéo đi, Tô Oanh mới chậm rãi lên tiếng: "Nàng ta bao nhiêu bạc, ta mua."
Một tên liếc mắt đánh giá Tô Oanh một lượt, rồi giơ một bàn tay lên: "Năm mươi lượng bạc."
Năm mươi lượng!
Dân chúng xung quanh không khỏi hít sâu một hơi, tiểu nha hoàn bình thường, chỉ mất hai lượng đã được hàng tốt, làm sao người này lại đáng giá năm mươi lượng?
Không ngờ, Tô Oanh chẳng hề suy nghĩ giây nào, cứ thế đồng ý ngay: "Được, năm mươi lượng, ta mua."
Tô Oanh lấy ra một tờ ngân phiếu trên người, ném qua.
Tên lỗ mãng kia không ngờ Tô Oanh lại đưa tiền dứt khoát như vậy, cầm lấy tấm ngân phiếu nhìn kỹ không thấy vấn đề gì, xong xuôi mới đẩy nữ tử trước mặt tới.
"Người là của ngươi." Nói xong, bọn chúng cầm bạc bỏ đi.
Nữ tử nọ lảo đảo chạy đến quỳ trước mặt Tô Oanh: "Đa tạ phu nhân, đa tạ phu nhân, Minh Ngọc từ nay là người của phu nhân, Minh Ngọc nguyên ý làm trâu làm ngựa, hầu hạ phu nhân."
Đáy mắt Tô Oanh không lộ ra bất cứ biểu cảm nào, chỉ bảo nàng ta đứng dậy.
"Phu nhân, vốn dĩ Minh Ngọc bị những người đó truy đuổi là vì phụ thân trong nhà nợ nần cờ bạc, Minh Ngọc bị phụ thân gán nợ cho bọn hắn, bây giờ phu nhân đã mua Minh Ngọc, Minh Ngọc chính là người của phu nhân. Có điều, trong nhà vẫn còn có một người mẹ già, trước khi rời đi cùng phu nhân, phu nhân có thể cùng Minh Ngọc về nhà nói rõ tình hình với mẫu thân, Minh Ngọc cũng chỉ lo mẫu thân suy nghĩ nhiều, nếu mẫu thân biết được Minh Ngọc theo một người tốt như phu nhân, bà ấy chắc chắn sẽ rất yên tâm."