Hai đứa nhỏ ngồi bên trái Tô Oanh, bên cạnh hai đứa là cô nương mặc thanh y kia, sau khi ngồi xuống, nàng ta đã mỉm cười gắp điểm tâm ngay cho hai đứa: "Ta nhớ bánh táo đỏ là món điểm tâm Thế tử và Quận chúa thích ăn nhất, Thế tử, Quận chúa nếm thử xem."
Đại Bảo và Nhị Bảo nhìn đĩa điểm tâm không nhúc nhích, chỉ đảo mắt nhìn về phía Tô Oanh.
Tô Oanh từng dặn dò hai đứa trẻ, người khác cho gì cũng không được tuỳ tiện ăn, cho dù muốn ăn cũng phải xin phép, được nàng đồng ý, kẻo ăn nhầm đồ đã bị người ta đầu độc.
Thấy hai đứa nhỏ nhìn mình, Tô Oanh cũng không gật đầu ngay, mà gắp một miếng bánh táo đỏ vào trong miệng ăn thử, sau khi nuốt xuống, chắc chắn không có vấn đề gì, mới khẽ gật đầu: "Ăn đi."
Thấy vậy, sắc mặt của nữ tử thanh y thay đổi: "Đây là Vương phi lo lắng ta đầu độc vào điểm tâm sao? Hình như hơi buồn cười quá rồi đấy, lúc trước ai mà không biết, trong cả kinh thành, ngoại trừ Tiêu Tuyệt ra thì Vương phi chính là người mong chờ xảy ra điều không hay với Tiểu Quận chúa, Tiểu Thế tử nhất."
"Tương Lâm, ngươi đừng nói bậy." Tương Lâm vừa mới dứt lời, đã bị Vệ Tư Nguyên thấp giọng quở trách.
Một nam tử khác toàn thân phảng phất khí chất phong độ của người trí thức cũng kéo áo Tương Lâm: "Không cần nhắc lại chuyện cũ."
Chu Lâm thích xem náo nhiệt thì không chê chuyện gì: "Tương Lâm cũng chẳng sai, trước kia biểu tẩu thật sự rất đáng giận, còn treo ngược bọn trẻ lên đánh đấy thôi."
"Không biết nói thì cút đi." Ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Tẫn trầm xuống, quét sang người Tương Lâm, mang đầy ý cảnh cáo.
Tương Lâm đối diện với ánh mắt của Tiêu Tẫn, trong đáy mắt lộ ra vẻ oan ức: "Là, là Tương Lâm không hiểu chuyện, mạo phạm đến Vương phi rồi."
Đại Bảo nhìn miếng bánh táo đỏ trong đĩa, cũng vươn tay đẩy ra: "Ta không cần ăn bánh táo đỏ của ngươi, a nương là người tốt nhất, ta không cho phép ngươi nói xấu a nương!"
Nhị Bảo cũng phồng má nhìn chằm chằm nàng ta đầy vẻ khó chịu: "Ngươi mới là người xấu!"
Tương Lâm thấy hai đứa trẻ từng ngoan ngoãn biết bao, còn gọi mình là Tương di, bây giờ trái lại còn trợn mắt nhìn nàng ta, trong một giây lát đã trở nên hết sức đau lòng.
"Tương Lâm bỗng thấy hơi không khỏe, đi lên boong thuyền hít thở không khí một chút." Nói rồi, nàng ta lập tức đứng dậy đi ra ngoài.
Thư sinh với gương mặt non choẹt thấy thế, bất đắc dĩ thở dài: "Để ta đi xem."
"Ôi, hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình, thật là đáng thương làm sao." Mộ Dung tiểu hầu gia nhìn qua có vẻ cà lơ phất phơ, trong nụ cười còn xen lẫn chút gian tà, giờ phút này lại bày ra vẻ mặt cảm khái.
Ánh mắt Tô Oanh nhàn nhạt lướt qua gương mặt họ, rõ ràng, ngoài Vệ Tư Nguyên ra, những người này ít nhiều đều có chút ý kiến với nàng.
Tô Oanh cũng không để ý lắm, cầm lấy điểm tâm trên bàn tiếp tục ăn với hai đứa trẻ.
Nhưng Tiêu Tẫn lại nói: "Sau này nếu không tôn trọng Vương phi thì đừng đến trước mặt bổn vương nữa."
Lời Tiêu Tẫn vừa nói khiến vẻ mặt những người còn lại cũng trở nên nghiêm túc, bình thường hắn vẫn xưng hô bạn bè qua lại với họ, rất ít khi nói chuyện xa lạ như thế, mặc dù không vừa lòng với quá khứ của Tô Oanh, nhưng bọn họ cũng không vì thế mà xung đột với Tiêu Tẫn được.
"Đừng nóng giận, trước đây chúng ta có chút hiểu lầm nhỏ với Vương phi, sau này sẽ không còn nữa, chén rượu này xin kính Vương phi."
Mộ Dung tiểu hầu gia đứng dậy trước, giơ chén rượu lên mời Tô Oanh.
Tô Oanh cầm lấy chén rượu trên bàn, một hơi uống cạn sạch.
Chu Lâm và một đại thúc trung niên bên cạnh cũng đứng dậy theo, mời rượu nàng, Tô Oanh đều đáp lễ từng người một.
Thấy vậy, sắc mặt Tiêu Tẫn mới dịu đi phần nào.
"Biểu tẩu, người đã về rồi, người Bắc Hoang có ngoan ngoãn nghe lời người không, không có tạo phản chứ?" Chu Lâm mở lời, dẫn sang chủ đề khác.