Tô Oanh cầm lấy quả hạch đào trên bàn, nhẹ nhàng bóp một cái, chỉ trong nháy mắt vỏ hạch đào đã vỡ tan, nàng lại lột lớp vỏ vụn bên ngoài đi, bỏ thịt hạt vào miệng.
"Vậy cứ để bọn chúng thử xem, một tay bóp nát sọ là cảm giác thế nào."
Chu Lâm nghẹn lời, suýt nữa thì đã nghẹn chết vì món điểm tâm trong cổ họng.
Mộ Dung Lịch vươn ngón tay cái về phía Tô Oanh: "Vẫn là Vương phi tài giỏi."
"Ngồi không cũng chẳng có ý nghĩa gì, không bằng hôm nay chúng ta thi đấu câu cá đi?" Vệ Tư Nguyên đề xuất.
"Muốn chơi không?" Tiêu Tẫn quay sang bên cạnh, hỏi nhỏ Tô Oanh.
Tô Oanh uống một ngụm trà, cá vừa câu lên là ngon nhất: "Chơi."
Tiêu Tẫn thấy nàng đồng ý rồi, mới cầm tay dẫn nàng ra boong tàu.
"Cha, a nương chúng con cũng muốn chơi."
Tô Oanh vừa ra tới boong tàu thì đã thấy Tương Lâm đi tới.
Vành mắt nàng ta vẫn còn hơi ửng hồng, giống như đã bị tổn thương sâu sắc vậy.
Nàng ta vừa đến trước mặt Tô Oanh, ba cha con đã đồng loạt nhíu mày, tự động chắn trước người Tô Oanh.
Thấy thế, nước mắt Tương Lâm vừa nhịn xuống đã lại trào ra đến nơi, nhưng nàng ta nhanh chóng kiềm chế lại.
"Mới vừa rồi là tiểu nữ xúc phạm Vương phi, cũng xin Vương phi chớ trách."
Đôi mày Tô Oanh khẽ nhướng lên, không lên tiếng.
Tiêu Tẫn nhìn ra vẻ lạnh lùng trong mắt Tô Oanh, trầm giọng nói: "Nếu ngươi không biết nói chuyện, vậy sau này không nên xuất hiện trước mặt Vương phi nữa."
Tương Lâm nắm chặt chiếc khăn tay trong tay, trong lòng khó chịu đến không chịu được, nhưng cũng không muốn thua cuộc trước mặt Tô Oanh: "Vương gia yên tâm, Tương Lâm biết phải làm thế nào."
"Vương gia, Tương Lâm cũng chỉ là không hiểu rõ Vương phi hiện giờ nên mới nói những lời đó, giờ đây hiểu lầm đã được hóa giải, Vương phi tha thứ cho nàng ấy đi." Chu Chính mang dáng vẻ hào hoa phong nhã, nhưng trong lời nói lại tỏ rõ ý bênh vực Tương Lâm.
Tô Oanh nhàn nhạt mở miệng: "Chỉ một lần này thôi."
Tiêu Tẫn không để ý đến họ nữa, dắt Tô Oanh đi sang một bên.
Vệ Tư Nguyên đã chuẩn bị sẵn dụng cụ câu cá.
Cậu ta đưa cần câu cho Tô Oanh: "Biểu tẩu, người đừng chấp nhặt với Tương Lâm, nàng ta chỉ ghét nhìn thấy biểu ca có nữ nhân khác bên cạnh."
Vệ Tư Nguyên chưa nói dứt lời, đã cảm thấy sống lưng lạnh toát, cậu ta hoàn toàn không dám ngẩng đầu nhìn ánh mắt của Tiêu Tẫn, nhét cần câu vào tay Tô Oanh rồi quay người bỏ chạy.
Tiêu Tẫn cúi mặt, đúng lúc đối diện với ánh mắt cười mà không cười của Tô Oanh, nét mặt hắn cứng đờ, vội vàng nghiêm mặt lại, gương mặt nghiêm túc chỉnh tề, chỉ hận không thể ghì sát vào người nàng: "Năm đó phụ thân của Tương Lâm là bầy tôi trung thành của Vệ gia, khi người Vệ gia bị chém đầu, chính ông ấy là người đã bảo vệ Vệ Tư Nguyên, sau đó cũng vì Vệ Tư Nguyên mà hy sinh, chỉ còn lại một nữ nhi duy nhất, vẫn luôn để nàng ta phục vụ bên cạnh Vệ Tư Nguyên."
"Nàng ta phục vụ bên cạnh Vệ Tư Nguyên, rôi nhìn trúng ngươi à?"
"Ta đã từ chối rõ ràng rồi." Vì chuyện đó mà hắn còn bảo Vệ Tư Nguyên điều nàng ta đi làm việc ở nơi khác, cách hắn xa hơn một chút.
Tô Oanh cười nhạt, đã bị từ chối rõ ràng rồi mà còn bày ra dáng vẻ chết vì nam nhân như vậy, là muốn để cho ai xem?
"Có ngươi ở đây, đôi mắt này của ta đâu còn chỗ cho người nào khác nữa."
"Lát nữa câu được cá, ta sẽ làm cá nướng cho ngươi."
"Được."
Tương Lâm đang đứng ở đầu kia boong tàu, nhìn cảnh tượng thân mật của hai người, nước mắt lại không cầm được mà chảy ra.
"Tương Lâm, hôm nay ngươi quá đáng rồi đấy." Vệ Tư Nguyên thấy dáng điệu của nàng ta thì nhăn mặt: "Biểu ca đã nói rõ với ngươi, không được nuôi hy vọng viển vông không thiết thực, ngươi cứ không chịu nghe, nếu phá hỏng tình cảm giữa biểu ca và biểu tẩu, ta sẽ chỉ hỏi một mình ngươi!"