Chu Chính đau lòng nhìn Tương Lâm một cái: "Nàng ấy cũng chỉ lo lắng cho Vương gia, dù sao, trước đây chúng ta đều biết Vương phi như thế nào."
"Ôi chao, thật kỳ lạ, người này nhìn giống như đã đổi thành người vậy, các ngươi đó, vẫn nên kiềm chế lại một chút, đừng dễ dàng chọc giận người ta." Mục Dung Lệ lắc đầu, hắn ta là võ tướng, chỉ cần đối mắt với Tô Oanh là đã cảm nhận được sát khí dâng trào, toàn thân hắn ta nổi da gà, mách bảo hắn ta rằng, nữ nhân này là người không thể chọc.
Tô Oanh thật sự khác hẳn so với trước.
"Con hổ kia bị nàng ta thuần hóa giống như mèo vậy, đó là chuyện người bình thường làm được sao? Lúc mới đến ta đã bảo các ngươi cư xử cho đàng hoàng, sau lại chọc cho biểu ca mất hứng quất chết từng người các ngươi." Chu Lâm đã biết Tô Oanh rất đáng gờm từ trước, mặc dù trong lòng vẫn còn chút hiềm khích, ai bảo nàng đã ném hắn ta thẳng vào đám binh mã Nam quốc, nếu hắn ta không đủ cơ trí khôn khéo, ắt hẳn đã chết từ lâu rồi!
Tương Lâm mím chặt môi, rũ mắt: "Là ta đã làm hỏng bầu không khí vui vẻ của mọi người, nếu Vương phi còn giận ta, ta sẽ quỳ xuống với Vương phi, chịu đòn cành mận gai trên lưng để nhận tội."
Vệ Tư Nguyên hơi mất hứng: "Nếu ngươi không thoải mái thì về nghỉ ngơi trước đi, ngồi thuyền nhỏ qua bờ."
Nhưng Tương Lâm không muốn bỏ lỡ cơ hội được ở bên Tiêu Tẫn lâu hơn: "Ta không sao cả, công tử yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không nói lung tung nữa."
Dù sao cũng có nhiều năm tình cảm, Vệ Tư Nguyên thấy nàng ta có vẻ nghe lời rồi thì không nói gì thêm nữa, chỉ bảo Chu Chính trông chừng nàng ta, đừng để nàng ta chạy tới trước mặt mấy người Tô Oanh nữa.
Tô Oanh vô cùng buồn chán tựa lưng vào lòng Tiêu Tiêu, mắt thấy đã một khắc đồng hồ trôi qua, mặt sông vẫn im hơi lặng tiếng, nàng làm biếng ngáp dài một cái rồi nhắm mắt lại.
Đang chuẩn bị ngủ một lát, bỗng nghe thấy tiếng Nhị Bảo hào hứng kêu lên:
"Cắn câu rồi, cha có cá cắn câu rồi cha ơi!"
Tô Oanh mở mắt ra, quả nhiên thấy trên mặt sông có động tĩnh.
Tiêu Tẫn chậm rãi thu cần câu lại, chẳng mấy chốc con cá đã nổi lên khỏi mặt nước.
Đại Bảo chạy tới lấy lưới đánh cá thật dài tới, Tô Oanh nhận lấy cái lưới, quăng xuống nước vớt lên.
"Vớt được rồi, là một con to đó."
Tiêu Tấn nhanh chóng thu dây câu, Tô Oanh cũng kéo cần câu trong tay, nâng con cá lên.
"Oa, cá thật là lớn quá đi!"
Tô Oanh để cá lên boong thuyền, hai đứa trẻ reo hò hào hứng vây lại xem.
Tô Oanh ước lượng, con cá này ít nhất cũng phải gần chục ký, khởi đầu như vậy cũng không tồi.
"Đói chưa? Để ta mang đi nướng ngay đây."
"Cũng được, ta sẽ câu tiếp, ngươi đi nướng đi."
"Được."
Hai đứa nhóc trông thấy cá thì rất thích thú, lập tức chạy theo Tiêu Tẫn.
Tô Oanh móc lại mồi vào móc câu, một lần nữa quăng cần câu ra.
Thật ra nàng cũng không thích câu cá, với những loại chuyện làm giết thời gian như thế, nàng không hề có tính nhẫn nại.
Chẳng qua cùng làm với Tiêu Tẫn và bọn nhỏ, nhìn gương mặt nhỏ nhắn của hai bé con ánh lên vẻ chờ mong chan chứa như thế, vui đùa một chút cũng không sao.
Trong lúc chờ đợi, Tô Oanh lấy một nắm hạt dưa ngồi cắn, ánh nắng rọi lên người nàng, thật hiếm có được cảm giác thư thái như thế này.
Đột nhiên trước mặt xuất hiện bóng tối che khuất ánh nắng, Tô Oanh từ từ mở mắt ra, lại đối diện với đôi mắt đầy ghen ghét của Tương Lâm.
Tô Oanh nhón miếng điểm tâm, cắn một cái: "Tránh ra, đừng chắn ánh sáng."
Tương Lâm nhìn Tô Oanh, chậm rãi quỳ xuống, thậm chí còn dập đầu vài cái với nàng: "Van xin Vương phi đừng trách Tương Lâm, xin Vương phi đừng đuổi Tương Lâm rời khỏi Vương gia, Tương Lâm sẵn sàng làm nô tỳ, chỉ cầu có thể được ở bên Vương gia."