Tô Oanh nhíu mày, thật sự cảm thấy rất buồn nôn đối với những kẻ đầu óc ngu ngốc mà lại hết sức giả tạo như thế này.
"Cút đi, đừng quấy rầy ta câu cá."
Bỗng nhiên, Tương Lâm áp sát về phía Tô Oanh.
Tô Oanh thấy mặt sông có động tĩnh thì lập tức đứng dậy, có cá cắn câu rồi.
Nhìn vào động tĩnh xuất hiện thì con cá này không hề nhỏ chút nào, nàng thong thả kéo cần câu, hoàn toàn phớt lờ Tương Lâm bên cạnh.
Tương Lâm thấy vậy thì tức giận lắm, bỗng đảo mắt trông thấy có bóng người tiến lại, lập tức vội vàng vươn tay tóm lấy Tô Oanh: "Van xin Vương phi tha thứ cho Tương Lâm."
Mặt Tô Oanh trầm xuống đẩy nàng ta ra, cơ thể Tương Lâm nghiêng ngả sang một bên, va mạnh vào lan can, sau đó cả người mắt thăng bằng rơi xuống nước.
Cần câu trong tay Tô Oanh bỗng nhẹ bẫng đi, con cá lớn đã giật mình bỏ chạy mất rồi.
Hầy!
Con cá siêu to của ta đấy!
Tô Oanh giận đến mức cười lạnh một tiếng, ném cần câu xuống rồi xoay người nhảy thẳng xuống nước.
Tương Lâm bập bềnh trong nước, lúc nghe thấy tiếng động như có người xuống nước, nàng ta còn cho rằng có người nhảy xuống nước cứu mình nên bèn vùng vẫy mở mắt ra, nàng ta lập tức đối diện với cặp mắt đầy tức giận của Tô Oanh.
Tương Lâm kinh hoảng, sao nàng cũng rớt xuống nước rồi?
Còn chưa đợi nàng ta nhìn nhận kỹ thì Tô Oanh đã tóm lấy đầu nàng ta rồi ấn xuống nước: "Không phải ngươi muốn chết ư? Để ta tiễn ngươi một đoạn!"
Tương Lâm sợ hãi muốn hét to lên, nhưng vừa giương to miệng, nàng ta đã bị một lượng lớn nước sông lạnh lẽo tràn vào miệng.
Nàng ta sợ tới mức vùng vẫy cả tay lẫn chân, nhưng làm cách nào cũng không thể thoát khỏi xiềng xích của Tô Oanh.
Nàng ta thật sự sợ rồi, nữ nhân này là quỷ sao!
Càng lúc, Tương Lâm càng cảm thấy ý thức của mình ngày càng mơ hồ, xung quanh dường như có âm thanh, nhưng nàng ta lại chẳng nghe rõ được gì.
Khi chuẩn bị lâm vào hôn mê, nàng ta mới nhìn thấy Tiêu Tẫn đang đen như đít nồi ôm chặt lấy Tô Oanh, ngay cả một ánh mắt cũng không thèm ngó đến nàng ta.
"Bụp" một tiếng, Tương Lâm cảm thấy thế giới của mình đã chuyển sang màu đen.
Tương Lâm "hộc" một tiếng, phun ra một ngụm nước, người cũng dần khôi phục lại ý thức, trước mặt nàng ta chỉ có Chu Chính và một thị nữ đang đứng.
Sau khi Chu Chính thấy Tương Lâm tỉnh lại, hắn ta mới nặng nề thở một hơi: "Tương Lâm, xem ra ngươi tỉnh rồi."
Tương Lâm nghẹn ngào khóc nấc lên: "Chu Chính, ta, ta không ngờ rằng, ta thật sự chỉ muốn đi theo Vương phi xin lỗi mà thôi, ta không ngờ Vương phi sẽ tức giận rồi đẩy ta xuống nước, ta, ta thật sự rất sợ, Chu Chính..."
Chu Chính lại nhẹ nhàng nói: "Vương gia cũng đã kêu ngươi cách Vương phi xa ra một chút, ngươi cần gì phải lại nhích lại gần?"
Tương Lâm khóc đến nỗi hai mắt đều sưng tấy lên: "Ta, chỉ là ta không nghĩ Vương phi sẽ tức giận với ta, Chu Chính, ta, có phải ta sai rồi không?"
Chu Chính nhíu mày: "Vương gia đang rất tức giận, muốn dùng gậy phạt ngươi, còn muốn đuổi ngươi đi đấy, Tương Lâm, từ trước đến nay Vương gia là người nói một không nói hai, một lát nữa ngươi mau đi nhận lỗi với Vương gia đi."
Tương Lâm khiếp sợ trợn tròn hai mắt, rõ ràng, rõ ràng người chịu tổn thương là nàng ta, vì sao còn muốn nàng ta đi nhận lỗi, vì sao Vương gia còn muốn dùng cách trách phạt nàng ta nặng nề như vậy?
Trong căn phòng của khoang thuyền đệ nhất, Tô Oanh đã thay một bộ váy sạch sẽ đang nhắm nghiền hai mắt ngồi trên giường, Tiêu Tẫn thì đang cầm chiếc khăn vải lau mái tóc còn ướt của nàng.
Trong sương phòng yên tĩnh đến lạ thường, Vệ Tư Nguyên đứng bên cạnh cũng không dám thở mạnh, lúc cậu ta biết Tô Oanh và Tương Lâm đều bị rớt xuống nước, cậu ta sợ tới mức lông tơ đều dựng đứng cả lên, thậm chí còn nghĩ xong xuôi một ngàn cách chết khác nhau cho mình.
Bỗng ngoài cửa vang lên tiếng nức nở, Vệ Tư Nguyên vừa nghe, gân xanh đã giật giật.