Khi càng tới gần nội điện, ông ta ngửi được một mùi dâng hương.
"Hoàng Thượng đợi một lát, nô tỳ sẽ lập tức vào thông báo."
Khang Trạch Đế xua tay, đi thẳng vào trong.
Thái Hậu đang ngồi quỳ niệm kinh trên đệm hương bồ, Khang Trạch Đế bước vào cũng không để ý.
Khang Trạch Đế nhìn bức tượng Phật đang đứng trong điện, sau đó đi thẳng đến chiếc ghế gần đó và ngồi xuống.
Sau khi Thái Hậu niệm kinh xong mở mắt ra mới phát hiện Khang Trạch Đế đang ngồi bên cạnh, bà sửng sốt chớp mắt một cái, sau đó mới để cung nữ đỡ mình dậy.
Ánh mắt bà dịu dàng, chỉ có điều mặt mày nhìn có hơi lạnh lùng, thấy Khang Trạch Đế tới chỉ chầm chậm cất tiếng: "Hoàng Thượng đến đây từ lúc nào?"
"Chỉ vừa mới tới, thấy mẫu hậu đang niệm kinh nên không có lên tiếng quấy rầy."
Thái Hậu ra hiệu cho Khang Trạch Đế ra ngoài cùng bà: "Nơi này đâu đâu cũng là thoang thoảng mùi dâng hương, chỉ sợ Hoàng Thượng ngửi không quen, Hoàng Thượng đã dùng bữa tối chưa?"
Khang Trạch Đế đi tới chính điện ngồi xuống: "Vẫn chưa, ta đặc biệt tới đây để dùng một bữa với mẫu hậu đây."
Thái Hậu để cung nữ bưng đồ ăn lên.
Sau khi Thái Hậu tin Phật, mỗi ngày bà đều ăn chay.
"Ai gia không ăn thịt."
Khang Trạch Đế cười nói: "Ăn một chút cũng có sao đâu, hiếm lắm đúng lúc hôm nay ta mới có thời gian ở bên mẫu hậu, vốn còn định mời Mã Vương và Thế tử Mã Vương đến đây thỉnh an với mẫu hậu, nhưng trẫm đã quên mất chuyện này."
Nghe vậy, Thái Hậu ngừng động tác.
Ánh mắt Khang Trạch Đế sáng như đuốc.
Thái Hậu chỉ cầm đũa lên gắp cho ông ta một miếng đậu phụ khô: "Mã Vương hồi kinh? Là Hoàng Thượng triệu kiến à?"
Khang Trạch Đế nói: "Là ông ấy tự trở về, nói là phải về mừng thọ Thái Hậu, quả là người có lòng."
Trên mặt Thái Hậu không thể hiện cảm xúc gì, chỉ bắt đầu dùng bữa: "Cách ngàn dặm xa xôi, thật ra cũng không cần đến, nhưng nếu đã trở về, cũng tốt."
"Mẫu hậu đang mong chờ ông ấy trở về, hay là không muốn ông ấy trở về?"
Thái Hậu nhìn Khang Trạch Đế, chậm rãi đặt đũa xuống: "Hoàng Thượng muốn nói cái gì?"
Khang Trạch Đế cười một tiếng, chẳng qua ý cười không đến đáy mắt: "Không có gì, ta chỉ tò mò."
"Ai gia có muốn hắn trở về hay không thì thế nào? Có ảnh hưởng gì đến Hoàng Thượng sao? Nếu không có, Hoàng Thượng cần gì phải lo ngại?"
Khang Trạch Đế đưa một chén canh tới cho Thái Hậu: "Trẫm chỉ thuận miệng nói mà thôi, mẫu hậu đừng nổi giận, ăn cơm."
Một bữa cơm, nhưng ăn vô cùng ngột ngạt, Thái Hậu cũng không ăn được mấy miếng đã đặt đũa xuống.
Khang Trạch Đế thấy Thái Hậu ăn no cũng buông đũa: "Trẫm còn có việc, xin cáo từ trước."
"Hoàng Thượng bận chuyện quốc vụ, không có việc gì thì không cần đến chỗ này của ai gia lãng phí thời gian."
Khang Trạch Đế cũng không nói gì, chỉ đứng dậy rời đi.
Cung nữ bưng trà nóng vào phòng, đưa đến trước mặt Thái Hậu: "Thái Hậu, người uống chút trà đi."
Thái Hậu đưa tay tiếp trà, nào ngờ, cung nữ vừa buông lỏng tay, chén trà đã nghiêng một bên rồi rơi xuống đất.
"Choang choảng" một tiếng, trong nháy mắt chén trà vỡ vụn.
Cung nữ sợ tới mức sắc mặt không còn chút máu, hoảng sợ quỳ xuống sàn: "Thái Hậu bớt giận, là nô tỳ vô dụng, nô tỳ, nô tỳ nghĩ Thái Hậu đã cầm chắc mới buông tay, thỉnh Thái Hậu trách phạt."
Thái Hậu hoàn hồn, nhìn toàn thân cung nữ đang run lên thì nhướng mi: "Đứng lên dọn dẹp sạch sẽ rồi lui ra đi."
"Dạ, dạ."
Trong mắt Thái Hậu mang theo một tia hoảng loạn, bà nắm chắt Phật châu trong tay.
Trong miệng lẩm bẩm những lời mà chỉ có bà mới nghe thấy: "Trở về làm gì, ngươi về làm cái gì chứ!"...
Mã Vương là một vị vua khác phái, năm đó khi phong vương, ông ấy có một phủ đệ được ban thưởng trong kinh thành, nếu như Mã Vương không phạm tội, có lẽ vương phủ cũng sẽ không bị thu hồi.
Sau khi ra khỏi cung, Mã Vương lập tức cùng Tư Mã Thuần về lại phủ đệ trong kinh thành.