"Đi, đến Tề Vương phủ đưa bái thiếp, ngày mai bổn vương muốn đến bái kiến Tề Vương."
Tư Mã Thuần nghe vậy nhíu mày: "Phụ vương không sợ Hoàng Thượng nảy sinh nghi ngờ ư?"
Huống hồ tình huống bản thân Tiêu Tẫn vô cùng nhạy cảm, bọn họ vừa về đã tới tìm hắn, e rằng trong lòng Khang Trạch Đế sẽ có suy nghĩ gì đó.
Mã Vương lại nói: "Chẳng lẽ ta không đi, Hoàng Thượng sẽ không nghi ngờ ta ư?"
Tư Mã Thuần thật sự không hiểu, tại sao phụ thân hắn cứ mãi ôm lấy Tiêu Tẫn không buông.
"Phụ thân muốn mượn sức Tề Vương?"
Thay vì nói là mượn sức, không bằng nói là thăm dò.
"Sau khi hắn hồi kinh, cũng không biết hành động thế nào, Tiêu Tuyệt đã sụp đổ, nếu thật là do hắn giở trò sau lưng, một đối thủ như vậy, sẽ chỉ là một bất lực lớn đối với chúng ta." Có điều mục đích chủ yếu ông ấy muốn gặp Tiêu Tẫn không phải là hắn, mà là Vương phi của hắn.
Những rắc rối Tô Oanh gây ra ở kinh thành đã truyền tới tai Mã Vương, ông ấy rất tò mò, rốt cuộc nữ nhân này là người tồn tại như thế nào.
Nếu nàng thật sự lợi hại như lời đồn, vậy không thể giữ lại!
Trong Tề Vương phủ, thư phòng.
Giang Dương đưa một quyển sách vào tay Tiêu Tẫn.
"Thị vệ canh giữ chỗ tòa nhà kia nói rằng hôm qua Minh Ngọc vừa nhận được tin mua phòng, nói là muốn người trước, kêu bọn họ đến điểm giao dịch trước kia vào buổi tối, thế là tối hôm qua thị vệ mai phục, bắt được người đến giao dịch, qua một hồi thẩm bấn mới biết đó chỉ là một kẻ buôn cấp hai, không phải chủ mua người, có điều hắn ta có để lộ một vài thông tiết về người mua, thuộc hạ đã sắp xếp lại rồi ghi vào trong quyển sổ này."
Tiêu Tẫn lật quyển sổ ra xem, phát hiện bên trên có tên ba thanh lâu, thanh lâu mua người thì không có gì lạ: "Quán trà Văn Phong này là ở đâu?"
"Khi ấy thuộc hạ nhìn cũng cảm thấy kỳ quái nên đã cử người đi tra xét, tạm thời vẫn chưa có tin tức gì truyền về."
Tiêu Tẫn khép quyển sổ lại: "Vậy còn người phủ Thái phó bên kia đến đâu rồi?"
"Bẩm Vương gia, đã đến huyện thành cách gần kinh thành nhất."
"Dẫn người đến yểm hộ, đừng để bọn họ bị phát hiện."
"Dạ."
Giang Dương mới vừa lui ra, Vương Túc đã cầm một tấm bái thiếp tiến vào.
"Vương gia, Mã Vương phái người đến đây đưa tấm bái thiếp tới, nói là có mang theo vài món đặc sản thơm ngon từ thành Mã Vương tới đây, muốn tặng cho Vương gia, tiện đường đến thăm Vương gia luôn."
Tiêu Tẫn nhìn tấm bái thiếp: "Ông ta vừa đến kinh thành đã nóng lòng muốn kéo bổn vương xuống nước, trên người bổn vương vẫn còn thương tích, không tiện gặp khách, trả lại."
"Dạ."
Sau khi Tiêu Tẫn xử lý xong đống việc vặt mới trở về trong viện.
Tô Oanh đã dỗ hai đứa nhỏ ngủ hết.
Tiêu Tẫn vào nhà, nhìn hai đứa nhỏ đang nằm ngủ trên chỗ vốn thuộc về hắn thì cau mày.
"Sao không để Bạch Sương ôm bọn chúng đi?"
Tô Oanh nhắm nghiền mắt nằm trên giường nói: "Không ôm, chàng đến cách vách ngủ đi."
Tiêu Tẫn chuyên nghiệp bước đến ngồi xuống bên méo giường y như một chú chó, cọ cọ đầu ngón tay Tô Oanh: "Ghen tị à?"
Tô Oanh trở tay hất văng móng vuốt của hắn ra: "Ghen cái gì?"
"Vậy còn để ta đến phòng kế bên, Tô Oanh, nàng tức giận."
Tô Oanh lười nhác nhướng mí mắt lên, hé ra một khe hở: "Là không quá thích." Hại nàng ném mất một con cá lớn!
Khóe mắt Tiêu Tẫn lại lộ ra nhàn nhạt ý cười: "Chỉ là một kẻ râu ria mà thôi, nếu thật sự để lại luẩn quẩn trong lòng nàng, đêm nay ta thư giãn cho nàng nhé."
Tô Oanh nhắm hai mắt không hé miệng, Tiêu Tẫn hạ giọng cười một tiếng, gọi Bạch Sương tiến vào ôm hai đứa nhỏ đến phòng cách vách.
Đầu ngón tay Tiêu Tẫn đảo qua, dập tắt ngọn nến trong phòng, giấu đi một tầng ái muội.
Sáng sớm hôm sau, Mã Vương không mời tự đến, còn mang theo món cá cay đặc sản từ thành Mã Vương tới, nói là Tô Oanh và Tiêu Tẫn nhất định phải nếm thử.