Lòng bàn tay ấm áp của Tiêu Tẫn đặt lên trên hông của nàng, trên hông Tô Oanh cảm nhận được sự ấm áp, cảm giác mệt mỏi của cơ thể nhanh chóng được giải tỏa.
"Đừng cử động, để ta xoa bóp cho nàng."
Hai người nằm ở trên giường một lúc lâu mới thức dậy.
Bạch Sương cười như một bà lão hầu hạ Tô Oanh rửa mặt.
Tô Oanh nhịn không được mà hỏi khi nhìn thấy khóe miệng của nàng ấy gần như muốn kéo đến mang tay: "Ngươi đang cười cái gì?"
Bạch Sương cũng không kiêng dè: "Vương gia với Vương phi ân ái với nhau, là điều nô tỳ vui vẻ."
"Cũng có phải ân ái với ngươi đâu, ngươi vui vẻ cái gì?"
Bạch Sương: "..."
Tình cảm giữa chủ với tớ cũng có đó, nhưng mà lại không nhiều.
Khi ăn điểm tâm xong, Giang Dương bước vào: "Vương gia, nội tình của quán trà đã điều tra rõ ràng rồi ạ."
Thông qua Minh Ngọc, bọn họ đã bắt được người đã liên lạc với nàng ta, nhưng mà người kia cũng chỉ là thương nhân hạng hai, từ miệng của thương nhân hạng hai đó biết được về một số người mua, một trong số đó có một quán trà rất khả nghi.
"Nói đi."
"Bề ngoài của cái quán trà này là kinh doanh nước trà, nhưng ở bên trong lại nuôi sấu mã, tuy nhiên quán trà này chỉ chịu trách nhiệm thu nhận những người nữ tử đó, còn chỗ đào tạo sấu mã này thì lại là chỗ khác, nhưng tạm thời thuộc hạ vẫn chưa điều tra ra được."
"Không nên rút dây động rừng, tiếp tục điều tra, tìm ra kẻ đứng đằng sau chuyện đó."
"Thuộc hạ hiểu rồi ạ."
Tô Oanh khó hiểu hỏi: "Sấu mã?"
Giang Dương giải thích: "Họ là những người nữ tử được đưa đến những phủ thượng khác nhau, để lấy lòng người nam nhân, những người nữ tử này sẽ trải qua quá trình huấn luyện đặc biệt, thông thạo hết cầm kỳ thi họa, lại hiểu được lòng người, tính tình ngoan ngoãn dịu dàng, cho nên rất được lòng của những người có quyền thế đó."
Tô Oanh cau mày khi nghe điều này, nhưng lại không nói thêm gì.
Sau đó Tiêu Tẫn mới nói cho nàng biết, những người sấu mã này cũng là một loại gián điệp.
Những người sấu mã được đưa đến các phủ đệ khác nhau, rất có thể là tai mắt của người khác.
Và nơi nuôi dưỡng sấu mã này, cũng có thể là một cơ quan tình báo.
Sau khi Giang Dương lui ra, thì Trương Thư Minh đến.
"Vương gia, đây là lễ vật sinh thần mà nô tài đã chuẩn bị cho Thái hậu, ngài xem thử có phù hợp hay không?"
Trương Thư Minh cầm một hộp gấm bước lên, ở bên trong là một bức tranh.
Mở bức tranh ra, ở bên trên hiện ra bức bách tử thiên tôn.
Tiêu Tẫn nhìn một cái rồi gật đầu, đây là một kiệt tác của một danh gia, mặc dù không xuất sắc lắm, nhưng cũng kiến người ta tương đối hài lòng.
"Cứ lấy nó đi."
"Vâng."...
Ngày sinh thần của Thái hậu, Hoàng thượng tổ chức tiệc chiêu đãi chúc mừng mời tất cả các văn võ bá quan, để tỏ lòng hiếu thảo.
Vì Tiêu Tẫn bị thương, nên việc tuần tra trong cung yến được giao cho thống lĩnh của cấm quân.
Thống lĩnh của cấm quân không dám lơ là chút nào, bắt đầu tăng cường phòng vệ ở kinh thành sau việc Tiêu Tẫn bị thương, đặc biệt là trong và ngoài của hoàng cung, lại cộng với sự kiểm tra chặt chẽ ở nhiều lớp, không để bất kỳ ai có cơ hội lợi dụng được.
Yến hội được tổ chức vào buổi tối, khi đám người Tô Oanh đến, xe ngựa đã xếp hàng dài ở bên ngoài hoàng cung.
Tiêu Tẫn là thành viên của hoàng thất, nên cửa vào cung khác với cửa của người thường, sau khi xuống xe ngựa, thì có một người cung nữ bước đến dẫn bọn họ vào đại điện nơi tổ chức yến hội.
Vẫn là cung điện ở lần trước, bọn họ cũng ngồi xuống vị trí cũ.
Khi đám người Tô Oanh vừa bước vào đại điện, đã thu hút vô số ánh mắt nhìn về phía bọn họ.
Tô Oanh khẽ nâng mắt, chỉ nhẹ nhàng liếc trở lại, thì những người kia đã sợ hãi nhanh chóng dời ánh mắt qua chỗ khác.
Tiêu Tẫn nắm tay nàng dẫn hai đứa nhỏ ngồi xuống ghế.
Các người cung nữ bưng trà và điểm tâm lên.