Khi bọn họ đến, thì cũng đã muộn rồi, lúc này người ở bên trong cung điện đã chật kín.
Chẳng bao lâu sao, những người nên đến thì cũng đã đến.
"Hoàng thượng giá lâm, Thái hậu nương nương giá lâm."
Mọi người đều đứng dậy hành lễ.
Sau khi Khang Trạch Đế đỡ Thái hậu ngồi xuống ghế, rồi mới khiến mọi người đứng dậy.
Tô Oanh chú ý, Hoàng hậu không có xuất hiện.
Ánh mắt của Khang Trạch Đế nhanh chóng quét qua khuôn mặt của các vị quần thần, nụ cười vui vẻ nở ở trên mặt: "Hôm nay, là sinh thần của Thái hậu, trong lòng trẫm rất vui vẻ, không chỉ bởi vì sức khỏe hiện tại của Thái Hậu đã tốt lên, mà càng vui mừng hơn khi Mã Vương đã trở về sau nhiều năm không gặp."
Nụ cười ở trên mặt của Thái hậu hơi khựng lại, ánh mắt của bà dừng lại trên người của Mã Vương, trên mặt bà hiện lên một vẻ phức tạp.
Mã Vương nghe xong thì đứng dậy: "Nhiều năm qua vi thần vẫn rất muốn trở về kinh, nhưng thân thể của Vương phi thật sự rất tệ, nên vi thần đành phải từ bỏ, bây giờ thân thể của Vương phi đã khá hơn một chút, nên vi thần rất nóng lòng muốn trở về kinh thành, là vì vi thần muốn đính thân bồi tội với Hoàng thượng."
Vừa nói xong, là ông ấy đã quỳ xuống ở đại điện.
Tư Mã Thuần cũng đứng dậy quỳ xuống ở bên cạnh của Mã Vương: "Cơ thể của Mẫu phi suy yếu, không thể không có người ở bên cạnh bà ấy được, xin Hoàng thượng hãy thứ tội cho chúng thần."
Khang Trạch Đế lãnh đạm xua tay: "Cơ thể bây giờ của Vương phi đã khá hơn rồi, trong lòng trẫm cũng đã yên tâm, đứng dậy hết đi, trẫm cũng có trách các ngươi đâu."
"Vi thần, đa tạ Hoàng thượng."
Khang Trạch Đế dẫn đầu nâng ly rượu ở trong tay chúc rượu Thái hậu, Thái hậu nhấp một ngụm trà từ trong tay của cung nữ, coi như là đáp trả lại.
Tô Oanh ngồi ở phía dưới, Thái hậu không hề lộ mặt từ khi bọn họ về kinh thành, hôm nay nhìn thấy vậy, tại sao nàng lại cảm thấy cuộc đối đầu giữa những người này có chút kỳ quái nhỉ.
"Thái hậu không phải là mẹ ruột của Hoàng thượng sao?"
Tiêu Tẫn nhỏ giọng nói: "Đúng vậy."
Quá biến thái rồi, còn dám nghĩ loạn với mẹ ruột của mình nữa.
Khang Trạch Đế dẫn đầu, thì các Hoàng tử Hoàng tôn thế gia quý tộc lần lượt đi đến chúc mừng sinh thần của thái hậu, đưa các món quà sinh thần lên cho Thái hậu.
Nét mặt của Thái hậu vẫn luôn thản nhiên, không biết đang vui hay tức giận.
Với tư cách là cháu trai, Tiêu Tẫn cũng đứng dậy và đưa thọ lễ của mình đã chuẩn bị ra.
Ánh mắt của Thái hậu chỉ nhẹ nhàng dừng lại ở trên người hắn một lúc rồi rời đi.
Sau khi Hoàng thân quốc thích và quý tộc đưa thọ lễ xong, thì Khang Trạch Đế cho mấy người vũ ca cơ lên để làm ấm đại điện.
Tô Oanh buồn chán xem ca múa ở trong đại điện, buồn ngủ đến mức không thể mở mắt ra.
Ở bên ngoài cung điện, một người cấm quân nhanh chóng chạy đến chỗ của thống lĩnh cấm quân.
"Thống lĩnh đã xảy ra chuyện rồi, hôm nay cấm quân đi tuần tra ở trong cung đột nhiên bị nôn mửa và tiêu chảy không thể đứng dậy được."
Thống lĩnh cấm quân vừa nghe vậy, sắc mặt trầm xuống: "Chuyện khi nào, có bao nhiêu người xảy ra chuyện." Vừa dứt lời, hắn ta liền nói với người phía sau: "Lập tức gọi đội ba đang tuần tra trong thành trở về, trong cung tuyệt đối không thể thiếu người."
"Vâng"
Cấm quân nói: "Số người cụ thể vẫn chưa rõ, nhưng không ít."
Thống lĩnh cấm quân lập tức đi theo cấm quân xem xét tình huống.
Những người bị bệnh là đội một tuần phòng trong thành, đây là biên đội cấm quân tới gần đại điện nhất.
"Thái y đâu, lập tức đi tìm thái y đến cho ta."
"Báo thống lĩnh, đã có người đi tìm thái y rồi ạ."
Vốn dĩ thái y chỉ phục vụ cho quý nhân trong cung, nhưng hiện tại tình huống đặc thù, nhất định phải mau chóng giải quyết vấn đề, cũng không có thời gian suy xét nhiều đến vậy.