[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương (Dịch Full)

Chương 727 - Chương 727: Thái Tử (2)

 Chương 727: Thái Tử (2) Chương 727: Thái Tử (2) Chương 727: Thái Tử (2)

Khó trách người không chết, là vì vẫn chưa thương tổn đến trái tim.

Lúc nhìn kiếm thương ở bụng, một kiếm kia chém xuống, cắt qua hẳn nửa thanh ruột non, nhưng mà những thứ khác thì lại không sao.

Nhưng mà ông ta mất máu quá nhiều, khí quan đã có dấu hiệu suy kiệt, cho dù có thể cứu về, cũng không thể trở lại trạng thái lúc trước.

Tô Oanh nghĩ nghĩ, vẫn lấy cái móc trong thân thể ông ta ra trước, bảo đảm ông ta sẽ không đột tử, sau khi xử lý đơn giản miệng vết thương của ông ta thì lại mang người ra ngoài.

Nàng cũng không phải là một người lấy ơn báo oán, chưa tự tay giải phẫu ông ta, đã là nhân từ.

Tô Oanh tiêm thuốc cho Khang Trạch Đế, không bao lâu nữa người sẽ tỉnh lại.

Tô Oanh mở cửa điện ra gật gật đầu với Tiêu Tẫn, Tiêu Tẫn hiểu ý đi vào.

Tiêu Tẫn vừa đi vào nội điện, Khang Trạch Đế liền yếu ớt mở hai mắt.

Khang Trạch Đế mới vừa khôi phục ý thức, đã cảm giác được trên người truyền đến một trận đau nhức, đau đến nỗi ông ta thấy mình sắp chết ngất đi.

Khang Trạch Đế nhìn Tiêu Tẫn giơ giơ môi, nói với giọng khàn khàn: "Tẫn Nhi..."

Tiêu Tẫn đứng ở bên giường, trên mặt không có biểu tình gì: "Hoàng Thượng đã tỉnh."

Khang Trạch Đế ho khan một tiếng: "Đám nghịch tặc kia... Nghịch tặc kia..."

"Nghịch tặc Tiêu Tuyệt và phủ Thái phó đều bị tróc nã."

Sau khi Khang Trạch Đế nghe xong ha hả nở nụ cười: "Bọn họ, muốn, muốn mưu hại trẫm. ... Còn cả, Mã Vương, Mã Vương làm trẫm bị thương... Cũng tróc nã."

Trên mặt Tiêu Tẫn vẫn không có biểu tình: "Chuyện Mã Vương thì cấm quân đang truy tra, hôm nay vi thần tiến cung, là tới từ biệt Hoàng Thượng."

Đồng tử Khang Trạch Đế co rút, khó có thể tin: "Ngươi nói cái gì? Từ biệt, ngươi muốn đi đâu?"

"Quay về Cẩm Thành, quay về đất phong, đóng giữ biên quan vì Sở quốc."

"Không, không... Nhưng mà bây giờ!" Khang Trạch Đế kích động muốn giữ chặt tay Tiêu Tẫn, nhưng ông ta thậm chí không có sức để nâng tay.

"Sau khi ra cung, vi thần sẽ khởi hành rời đi."

"Không!" Khang Trạch Đế kích động đến nỗi huyết khí dâng lên, thiếu chút nữa phun ra một búng máu, Mã Vương còn chưa bắt được, dư đảng phủ Thái phó còn chưa thanh trừ hoàn toàn, bây giờ ông ta vừa trọng thương đang nằm trên giường, nếu lúc này Tiêu Tẫn rời đi, còn không biết Sở quốc sẽ loạn thành dạng gì.

"Trẫm, trẫm... Lập ngươi, lập ngươi làm thái tử! Ngươi, ngươi không cần quay về đất phong!" Giờ phút này, Khang Trạch Đế cảm thấy vô cùng khuất nhục, cuối cùng, ông ta lại phải lập nhi tử mình không tín nhiệm nhất làm thái tử!

Nhưng mà không quan hệ, để Tiêu Tẫn thanh trừ dư đảng ổn định triều đình trước, chờ ông ta hồi phục, lại đi áp chế hắn cũng không muộn.

Khang Trạch Đế lo suy tính chủ ý, không hề để ý đến lãnh ý trong con ngươi Tiêu Tẫn.

Tiêu Tẫn khép mi mắt, khiến người ta không nhìn rõ tâm tình trong mắt hắn: "Vi thần chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày sẽ trở thành thái tử."

Khang Trạch Đế cắn răng nói: "Ngươi, ngươi tài đức vẹn toàn, trẫm, đã sớm... Có, có ý lập ngươi, chính là ngươi, đi, đi gọi người, tiến vào... Trẫm phải tuyên chỉ... Đi!"

Tiêu Tẫn mang vẻ mặt không tình nguyện lên tiếng trả lời: "Vi thần, tuân chỉ."

Đại thần nội các trong triều và các nội thị chờ ở ngoài cửa đều vào nội điện, chính tai nghe Khang Trạch Đế quyết định lập Tiêu Tẫn làm thái tử, đại thần lại trực tiếp định ra thánh chỉ, phải tuyên đọc trước mặt mọi người vào sáng sớm ngày mai.

Sau khi tuyên chỉ, Khang Trạch Đế, hai mắt khẽ lật, gục trên long sàng.

Sáng sớm hôm sau, đại tổng quản tuyên đọc thánh chỉ của Khang Trạch Đế trước mặt tất cả quan viên.

Tiêu Tẫn, thành thái tử.

Tiêu Tẫn trở thành thái tử, ngoại trừ đương sự cùng người của Tề Vương phủ, trên dưới kinh thành đều khiếp sợ thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.

Ai có thể dự đoán được, một hoàng tử bị lưu đày, cuối cùng thế mà vấn đỉnh ngôi vị thái tử.

Bình Luận (0)
Comment