[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương (Dịch Full)

Chương 728 - Chương 728: Không Muốn Nàng Bẻ Gãy Cánh Vì Ta (1)

 Chương 728: Không Muốn Nàng Bẻ Gãy Cánh Vì Ta (1) Chương 728: Không Muốn Nàng Bẻ Gãy Cánh Vì Ta (1) Chương 728: Không Muốn Nàng Bẻ Gãy Cánh Vì Ta (1)

Sau khi Tiêu Tẫn thành thái tử, sẽ vào ở tại Đông Cung, nhưng Tiêu Tẫn nói, hoàng cung mới vừa trải qua một trận đại chiến, nhiều chỗ trong cung cần tu sửa, việc này trước hết tạm hoãn.

Nhưng mà hiện tại Khang Trạch Đế trọng thương không dậy nổi, chuyện triều đình cũng chỉ có thể để Tiêu Tẫn xử lý.

Trong trận đại chiến kia không chỉ có Khang Trạch Đế bị trọng thương, rất nhiều đại thần cũng thương thế không nhẹ, Tiêu Tẫn phái người đi thăm dò, lệnh cấm quân ghi chép lại danh sách các đại thần bị trọng thương.

Ban đêm Tiêu Tẫn trở lại Vương phủ, trong tay còn cầm danh sách lật xem, mỗi lần xem qua một trang, hắn sẽ làm dấu trên đó.

Tô Oanh xem mà đầy tò mò: "Dấu này để làm gì?"

"Người nào có thể giữ lại."

Tô Oanh chen qua nhìn nhìn: "Người nào có thể giữ?"

"Trung lập, phái ủng hộ hoàng tộc, có thể giữ, còn một mạch Thái phó, đi tìm chết cùng hắn ta đi."

Tô Oanh ngồi thẳng lại, thì ra là đang thanh trừng dư đảng.

"Những người này đều bị trọng thương vào đêm đó sao?"

Tiêu Tẫn gật gật đầu, sau khi làm dấu xong thì để sổ sang một bên.

Tô Oanh lại cầm sổ lên lật xem: "Trong những người này, ai có uy vọng cao nhất? Ai là người không thể chết nhất?"

Tiêu Tẫn nói: "Đại thần nội các, Tĩnh Quốc công."

Tĩnh Quốc công là nguyên lão hai triều, là thư đồng của ông nội Tiêu Tẫn, cũng là trọng thần năm đó cùng thống trị thiên hạ với Thái Thượng hoàng, lúc Khang Trạch Đế mới vừa đăng cơ, ở mặt ngoài vẫn trọng dụng Tĩnh Quốc công.

Nhưng lâu dần, cũng từ từ đẩy quyền lợi của ông ta ra rìa, Tĩnh Quốc công cũng đã nhìn ra, muốn từ quan, nhưng Khang Trạch Đế không muốn bị nói là mình không chứa nổi trọng thần tiền triều, bèn giả ý giữ lại, lại cho Tĩnh Quốc công một chức quan nhàn tản, bắt người treo ở đó, để dát thêm vàng lên mặt ông ta.

"Năm đó thái thượng hoàng muốn thay đổi chế độ xã hội, động đến thịt trong miệng của không ít thế gia quý tộc, vẫn là Tĩnh Quốc công ra mặt khiến những người đó gật đầu, ông ta là đại thần chân chính mà Sở quốc có thể dùng."

Tiêu Tẫn có ý định tự mình đi thăm Tĩnh Quốc công, cấm quân đi hỏi chuyện báo lại, lúc ấy cũng có thích khách có ý định ám sát Tĩnh Quốc công, mặc dù có người bảo hộ, nhưng Tĩnh Quốc công vẫn bị trọng thương, lại thêm tuổi đã lớn, nên tình huống rất không tốt.

Một đại thần thật lòng vì nước vì dân, không nên chết đi.

"Ngày mai ta đi phủ Tĩnh Quốc công nhìn xem."

Tiêu Tẫn kinh ngạc ngẩng đầu, hắn biết Tô Oanh một lòng muốn về thành Thiên Khôi, cũng không muốn dính vào chuyện bên này, nàng có thể mở miệng nói câu này, hắn rất kinh ngạc.

"Cũng không cần miễn cưỡng."

Tô Oanh nói: "Miễn cưỡng cái gì, chàng không muốn làm hoàng đế Sở quốc hay sao? Chàng không làm, bây giờ có ai thích hợp hơn chàng nữa?"

Tiêu Tẫn mím môi: "Ta không muốn giam cầm nàng ở mảnh đất hoàng cung này, Tô Oanh, nàng là chim ưng có thể bay lượn trên trời, nếu nàng bẻ gãy cánh vì ta, thì đó không phải điều mà ta mong muốn."

Tô Oanh cảm thấy có chút buồn cười, rồi lại cảm thấy xúc động trong lòng: "Sau khi chàng làm hoàng đế, ta sẽ không thể làm chuyện ta muốn làm nữa hay sao?"

"Không phải."

"Nếu có thể, vậy đối với ta thì có gì khác nhau?"

Tiêu Tẫn ngạc nhiên, chợt thoải mái: "Là do ta nghĩ nhiều." Cũng là bởi vì, sợ sẽ mất đi.

"Nếu chán ghét quy tắc của quá khứ, vậy hãy trở thành người lập ra quy tắc, ta tin tưởng chàng."

Con ngươi đen của Tiêu Tẫn sáng quắc, nắm chặt tay Tô Oanh, dường như trên thân thể của hắn có một loại phỉ khí không sợ hãi dù phải đối mặt bất cứ chuyện gì, sự bốc đồng này, có đôi khi mặc dù suy nghĩ không được chu toàn như vậy, nhưng lại luôn có thể cho hắn lực lượng để tiến về phía trước.

"Được."

Tô Oanh mượn Tiêu Tẫn cuốn sổ kia, dù sao nàng cũng nhàn rỗi, nên định theo thứ tự đi thăm quý phủ của những người mà Tiêu Tẫn đánh dấu trên sổ.

Bình Luận (0)
Comment