Dựa theo lời nói của Triệu ma ma, bây giờ đúng là cơ hội tốt để thu mua lòng người.
Không cần động võ, còn có thể đứng ở điểm cao đạo đức khiến đối phương nghe lời, nghe cũng không tệ lắm.
Lúc Tô Oanh đến phủ Tĩnh Quốc công, đã qua giờ Thìn.
Bởi vì Tĩnh Quốc công bị thương nặng, cả phủ Tĩnh Quốc công đều bị bao phủ trong một bầu không khí áp suất thấp.
Lúc Tô Oanh đến, được trưởng tử và trưởng tức của Tĩnh Quốc công tới đón tiếp.
Từ trước đến nay Tĩnh Quốc công phủ cùng Tề Vương không có giao thoa, bọn họ không rõ vì sao lúc này Tô Oanh lại tới cửa?
"Hạ quan tham kiến Thái tử phi."
Tô Oanh khoát tay ý bảo bọn họ đứng dậy: "Bản phi hôm nay đến đây là để thăm Tĩnh Quốc công, thái tử nghe nói ông ấy bị thương nặng nên vô cùng lo lắng, nhưng công việc trong cung bận rộn không thể phân thân, nên để bản phi đến đây nhìn xem."
Hai người nghe thấy Tô Oanh không phải đến kiếm chuyện mới yên tâm lại.
"Thái tử, Thái tử phi thật là có tâm, mời Thái tử phi vào trong."
Tô Oanh đi theo bọn họ vào sân của Tĩnh Quốc công.
Thái y trong cung đã tới, làm trị liệu tương ứng với Tĩnh Quốc công, nhưng thương thế của Tĩnh Quốc công quá nặng, đến bây giờ người vẫn chưa tỉnh lại.
Tô Oanh đi vào phòng, người trong phòng đều tiến lên hành lễ, người dẫn đầu có mái tóc hoa râm và khuôn mặt uy nghiêm chính là phu nhân Tĩnh Quốc công.
"Lão thân kính chào Thái tử phi."
Lão phu nhân Tĩnh Quốc công là nhất phẩm cáo mệnh do Thái Thượng hoàng thân phong, không cần phải làm đại lễ với Tô Oanh.
Tô Oanh tự mình tiến lên khẽ nâng người dậy: "Lão phu nhân đa lễ, bản phi tới đây thăm Tĩnh Quốc công, không biết tình huống của ông ấy như thế nào?"
Lão phu nhân nghe vậy, sức sống cố gượng trên mặt hạ xuống không ít: "Bẩm Thái tử phi, thái y đã xem qua, sợ là không tốt lắm."
"Bản phi cũng biết chút y thuật, không bằng để bản phi nhìn xem."
Người trong phòng vừa nghe vậy, đều kinh ngạc nhìn về phía Tô Oanh.
Sau khi Tô Oanh về kinh hiển lộ không ít năng lực đánh nhau, nhưng việc nàng biết y thuật lại không có nhiều người biết.
Lão phu nhân muốn cự tuyệt, nhưng trưởng tử của Tĩnh Quốc công lại nói: "Vậy làm phiền Thái tử phi."
Lão phu nhân quay đầu liếc đứa con cả một cái, lại thấy trưởng tử lắc lắc đầu với bà, lão phu nhân liền không từ chối nữa.
Rốt cuộc thì Tô Oanh là Thái tử phi, không thể nào lấy chuyện quan trọng như vậy làm trò đùa.
Tĩnh Quốc công nằm ở trên giường, nếu không phải ngực còn hơi hơi phập phồng, Tô Oanh đã nghĩ rằng ông ta đã tắt thở.
"Công gia bị thương ở chỗ nào?"
Người hầu hầu hạ bên cạnh nói: "Bẩm Thái tử phi, thái y nói công gia bị thương lá lách, bị đâm trúng lá lách, lại chảy nhiều máu, hơn nữa công gia còn lớn tuổi, không thể bình phục dễ dàng."
Tô Oanh ừ một tiếng, xốc chăn trên người Tĩnh Quốc công lên rồi mở trung y ra, có thể thấy miệng vết thương dùng vải băng bó trên bụng ông ta.
"Y thuật của bản phi không thể bị người ngoài biết, đành mời chư vị ra ngoài cửa chờ."
Người của phủ Tĩnh Quốc công hai mặt nhìn nhau, Bạch Sương đi theo thấy trong mắt bọn họ có chút nghi ngờ, bèn mở miệng giải thích: "Các vị đại nhân có điều không biết, y thuật của thái tử phi theo học một vị thế ngoại cao nhân, vậy nên quá trình trị liệu không thể truyền ra ngoài, xin mời các vị ra ngoài cửa chờ một lát."
Bạch Sương vừa nói vậy thì bọn họ có thể hiểu, nói trắng ra chính là sợ bị học trộm.
Tuy rằng trong lòng còn nghi ngờ, nhưng người công phủ vẫn đi ra ngoài.
Tô Oanh gật gật đầu với Bạch Sương, sau khi đóng cửa phòng, Tô Oanh liền khoá trái cửa.
Tĩnh Quốc Công được đưa vào trong không gian.
Tô Oanh đeo găng tay, cắt bỏ mảnh vải quấn quanh bụng ông ta rồi kiểm tra vết thương.
Trên bụng ông ta có hai vết thương, không lớn lắm, được khâu lại bằng chỉ. Nàng cắt chỉ, mở rộng vết thương trên bụng rồi đưa tay vào.