"Ngươi quỳ xuống, trẫm coi như ngươi tạ ơn Hoàng hậu, lui ra đi."
Văn đại thần hoảng hốt ngẩng đầu, trông có vẻ rất ngốc: "Hoàng thượng..."
Tiêu Tẫn cau mày nói: "Ngươi không định cảm ơn sao?"
Văn đại thần nghẹn họng: "Không, ý của thần không phải vậy..."
"Không phải còn không lui ra, trẫm không muốn ngày đăng cơ trách phạt thần tử vì vong ân phụ nghĩa."
"Bệ thượng bớt giận, trông Văn đại nhân cũng không phải không biết báo ân, đại nhân, còn không mau tạ ơn Hoàng hậu nương nương." Trương Thư Minh bước ra hòa giải cho Văn đại nhân với khuôn mặt tràn đầy ý cười.
Văn đại nhân theo bản năng dập đầu với Tô Oanh: "Đa tạ Hoàng hậu nương nương chữa bệnh phụ thân của thần, ơn huệ lớn lao của Hoàng hậu nương nương, vi thần suốt đời khó quên."
"Được rồi, bây giờ không phải lúc ngươi tạ ơn, lui ra đi."
Lúc Văn đại nhân trở lại vị trí của mình đứng vững, luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm, vừa rồi hắn đứng lên là muốn làm gì?
"Tự rước lấy nhục."
Một giọng nói mỉa mai phía sau khiến cho Văn đại nhân tỉnh ngộ, đúng vậy!
Là cái rắm!
Văn đại nhân xấu hổ quay đầu lại, đối diện với ánh mắt cười nhạo còn chưa kịp thu hồi của Chu Lâm.
Văn đại nhân là quan ngự sử, đã viết Chu Lâm vào trong cuốn sổ đen nhỏ của mình, đừng để hắn túm lấy cái đuôi nhỏ của hắn ta! Hắn vạch tội chết hắn ta!
Có vết xe đổ của Văn đại nhân, cho dù những người còn lại bất mãn, trong nháy mắt này cũng chỉ muốn làm chim cút, ai không biết Hoàng hậu vài ngày trước chạy lên chạy xuống cứu không ít đại thần, từ Tĩnh Quốc công, tới một ít tiểu quan lại, đều ra tay giúp đỡ, không có sự sai lệch nào.
Huống chi, nếu chọc giận Hoàng hậu, nàng âm thầm ra chiêu là lập tức đưa bọn họ lên Tây Thiên, bọn họ tìm ai nói lý lẽ?
Thôi kệ đi, mắt nhắm mắt mở đi, dù sao cũng không phải bọn họ ngồi trên ngai vàng!
Sau đại điển sắc phong, về cơ bản không có chuyện gì xảy ra, chỉ là Tiêu Tẫn muốn đến Ngự thư phòng bắt đầu tiếp quản mọi việc quốc sự, còn Tô Oanh thì đương nhiên trở lại hậu cung, tiếp quản việc hậu cung.
Trở về giữa Phượng Tường cung của Hoàng hậu, Tô Oanh nhanh chóng để Triệu ma ma cởi phượng bào ra, thay một bộ thường phục rộng rãi hơn.
Triệu ma ma nhận cháo yến từ tay Bạch Sương bưng vào: "Nương nương ăn một chút rồi nghỉ ngơi đi ạ."
Tô Oanh mở chiếc chén sứ ra, một hơi ăn hết.
"Nương nương có đói bụng không ạ?"
"Đói bụng, ta còn chưa ăn ngọ thiện nữa."
Triệu ma ma cười nói: "Lão nô biết Hoàng hậu chắc chắn sẽ đói bụng, vừa rồi ta đã cho Bạch Sương đến Ngự thiện phòng bưng thức ăn lên, lát nữa nương nương sẽ có đồ ăn."
Nữ quan đứng trong phòng nghe vậy thì cau mày: "Nương nương đã ăn không ít thứ, nếu bây giờ ăn tiếp, sợ rằng sẽ không dễ tiêu hóa, vẫn nên để buổi tối hẵng dùng thiện đi ạ?"
Triệu ma ma ngước mắt nhìn nữ quan, nữ quan này chính là Phương ma ma, nhũ mẫu của Khang Trạch Đế.
Sau khi Thái hậu sinh ra Khang Trạch Đế, vì oán hận Thái thượng hoàng, nên ban đầu bà cũng không thích nhìn thấy Khang Trạch Đế.
Khang Trạch Đế được nhũ mẫu Phương ma ma nuôi dưỡng từ khi còn nhỏ, ông ta có chút tình thân mẫu tử với bà ta, nên sau khi lên ngôi, ông ta đã đưa Phương ma ma vào cung, phong bà ta làm nữ quan, cho bà ta đến hầu hạ Hoàng hậu, thực chất cũng làm tai mắt xung quanh Hoàng hậu.
Bây giờ Khang Trạch Đế đã chết, Phương ma ma không ra khỏi cung, vẫn ở lại trong cung làm nữ quan.
Bà ta cảm thấy với tư cách của mình, ngay cả tân hậu cũng phải nhún nhường với mình ba phần, nên khi nói chuyện với Tô Oanh, bà ta vô thức thể hiện thái độ giống như khi đối mặt với Tiền Hoàng hậu.
Khi đó Khang Trạch Đế nhìn nàng ta, Tiền Hoàng hậu cũng không dám làm gì bà ta, chỉ là bà ta không biết Tô Oanh không giống với những người khác thôi.